CON - KỲ TÍCH CỦA ĐỜI MẸ
Gửi con, cục thúi của mẹ!
Con yêu! Chỉ còn 3 ngày nữa là con tròn 5 tháng tuổi, vậy mà bé con của mẹ vẫn chưa biết lật. Nhìn con người ta mũi mỉm, cứng cáp mà mẹ chỉ biết xót xa trong lòng, giờ bé..
Xem Thêm
Gửi con, cục thúi của mẹ!
Con yêu! Chỉ còn 3 ngày nữa là con tròn 5 tháng tuổi, vậy mà bé con của mẹ vẫn chưa biết lật. Nhìn con người ta mũi mỉm, cứng cáp mà mẹ chỉ biết xót xa trong lòng, giờ bé con của mẹ mới chỉ cứng chân, cái cổ vẫn còn lỏng lẻo như cái ốc người ta chưa vặn kĩ vậy.. Nhìn mà mẹ thương con không nói nên lời.
Nói đến đây mẹ nhớ lại hành trình gian nan của hai mẹ con.
Mẹ - một người mẹ không được may mắn như bao bà mẹ khác khi mang trong mình căn bệnh không ai muốn - tan máu. Ngày mẹ cưới ba không được bao lâu thì biết được mình bị bệnh. Nghe bác sĩ nói mẹ không nên sinh con mà như sét đánh ngang tai, bầu trời sụp đổ dưới chân mẹ, chẳng lẻ ông trời lại nhẫn tâm với mẹ như vây? Ngay cả cái thiên chức được làm mẹ cũng nỡ cướp đi? Mẹ đã dằn vặt rất nhiều, thấy có lỗi với ba con rất nhiều khi vô tình chạm được ánh mắt khao khát của ba con nhìn trẻ con.
Và con đến với ba mẹ thật tình cờ trong khi ba mẹ vẫn kế hoạch. Đó cũng chính là thời điểm khó khăn nhất đối với mẹ giữa hai luồng ý kiến giữa giữ và bỏ. Và rồi mẹ bất bất chấp lời khuyên của mọi người và bất chấp cả tính mạng để giữ con lại. Đó chưa là gì khi lúc đó bác sĩ báo con nằm ngoài tử cung, lúc đó mẹ đấu tranh tư tưởng dữ lắm, một lần nữa mẹ suýt lại bỏ con nhưng ông trời đã nghe lời cầu nguyện của mẹ con đã vào tổ. Sau đó là những chuỗi ngày ra vào bệnh viện như cơm bữa, ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Dù mẹ đã cố gắng giữ gìn nhưng con vẫn ra đời sớm hơn dự định. Gà con của mẹ mổ vỏ vào tuần thứ 35. Mẹ suýt đánh đổi cả tính mạng vào ngày định mệnh đó, vì mổ muộn khi ối đã vỡ nên một lần nữa mẹ suýt đánh mất con.
Sau khi hết thuốc gây mê mẹ tỉnh lại thấy bụng xệp lép đưa mắt tìm con vì ai cũng có con bên cạnh chỉ có là không sau mẹ mới biết con bị suy hô hấp nặng phải nằm lồng ấp.. Nỗi đau thể xác cũng không bằng nỗi đau bằng tin mẹ vừa nghe.
Mất mấy ngày sau con mới tự thở được không cần dựa vào máy trợ thở. Mẹ lại vật lộn với hai bầu ngực căng đầy sữa, sốt lên sốt xuống. Đến khi con bú được lại phải canh giờ để vắt lên cho con. Một tuần cắt chỉ xuất viện nhưng chưa kịp gặp con mẹ lại nhập viện lần hai vì trong người không còn giọt máu, đau đớn chồng lên đớn đau. Chính con đã cứu mạng mẹ vì nếu không phải chờ con về chung mẹ đã chết ở nhà rồi chính con đã giữ mẹ lại. Cuối cùng sau 19 ngày mong mỏi mẹ con mình cũng được gặp nhau. Đập vào mắt mẹ lúc đó là một đứa trẻ bé tí, tím tái khác xa với những gì mẹ đã tưởng tượng là một thiên thần mập mặp, trắng trẻo. Bế con trong tay mẹ không tin là con của mẹ, bước đầu có chút hụt hẫng về sau càng thương con nhiều hơn. Lần đầu làm mẹ, mẹ bối rối, mẹ bỡ ngỡ nhiều lắm ngay cả cách bế con mẹ cũng lóng ngóng, đặc biệt con lại nhỏ bé, mong manh đến thế.
Để chăm một bé sinh non khó khăn trăm bề, con hay ốm vặt, động tí là ốm là bệnh, mẹ sụt cả chục kí, già thêm chục tuổi nhưng những thứ đó không là gì khi mẹ nhìn thấy nụ cười trong trẻ của con.
Con yêu! Nhiều người nói sinh được con ra là một kỳ tích với mẹ, mẹ cũng nghĩ vậy, mẹ tin đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả nhất. Nên mẹ đặt tên con là THIÊN PHÚ.
Mẹ không mong gì hơn nữa, mẹ chỉ mong bé con của mẹ khỏe mạnh, lớn lên bằng bạn bằng bè dù mẹ có đánh đổi cả tính mạng này cũng cam tâm. Chỉ cần nhìn con cười mọi mệt nhọc về cuộc sống, bệnh tật đều tan biến hết. Con chính là động lực là nguồn sống duy nhất để mẹ vượt qua bệnh tật để sống tiếp.
Cả cuộc đời dài phía trước còn bao nhiêu gian nan, vất vả nhưng con à con chỉ cần ăn ngoan, ngủ ngon, chóng lớn cả thế giới cứ để ba mẹ lo. Cám ơn con đã đến bên cuộc đời của ba mẹ. Yêu con nhiều!!!