Thanh niên hoi của bố mẹ - Yêu con nhiều!!!
Nhớ ngày 21/10, mẹ nhập viện trong tình trạng sức khỏe kém(huyết áp cao, phù hết cả người). Hôm đó, bà ngoại, bố và mẹ nguyên một ngày chạy hết chỗ này đến chỗ khác của bệnh viện Bạch Mai. Lúc đó..
Xem Thêm
Nhớ ngày 21/10, mẹ nhập viện trong tình trạng sức khỏe kém(huyết áp cao, phù hết cả người). Hôm đó, bà ngoại, bố và mẹ nguyên một ngày chạy hết chỗ này đến chỗ khác của bệnh viện Bạch Mai. Lúc đó kiểu như dân tị nạn ý con ạ! Đồ đạc lỉnh kỉnh, thương bà ngoại và bố nhất lúc đó. Thật vất vả... Cuối cùng mẹ cũng được nhập viện, bác sĩ cho đi làm các kiểu xét nghiệm, đến lúc đi siêu âm kết luận cạn ối mẹ sợ quá cứ khóc hoài thôi! Bố thì cứ an ủi:"Nín đi, bố đi mua nước dừa cho mẹ mày uống nha!"(Có bố bên cạnh thật hạnh phúc lúc đó). Rồi bác sĩ cho nên phòng chờ sinh, nhìn các mẹ mỗi người một biểu cảm, người kêu đau vì những cơn đau đẻ, người thì đi đi lại lại để chờ mổ đẻ... Còn mẹ lúc đó chả biết mình có tâm trạng gì nữa. Đi lại trong phòng sinh rồi lại ra ngoài với bà ngoại và bố, bố bảo vào trong nằm nghỉ cho đỡ mệt. Ừ thì mẹ nghe bố vào trong nằm, chả biết ngủ lúc nào ko biết. Mơ mơ màng màng nghe bác sĩ gọi tên, mẹ giật mình tỉnh dậy:"Phải mổ gấp để lấy thai nhi nếu không sẽ nguy hiểm đến em bé". Lúc đó mẹ sợ quá! Zai của mẹ mới có 35t thôi. Mẹ chạy ra tìm bố khóc tu tu, bố lại an ủi mẹ:"Không khóc, cố gắng lên". Rồi bố mẹ được bác sĩ gọi vào kí giấy cam kết mổ đẻ. Cầm bút viết thôi mà cũng không cầm nổi. Mẹ sợ, sợ mổ đẻ(hì... Nghĩ bị rạch bụng sợ quá!), rồi sợ zai của mẹ bị làm sao. Mẹ được đưa lên phòng mổ(chắc tầm khoảng 5h sáng của ngày 22/10) nhưng mẹ cứ bị run không làm sao mà bình tĩnh được. Bác sĩ mắng, nói run vậy sẽ không mổ cho chờ khi hết run rồi mới mổ. Lúc đó mẹ nghĩ phải cố gắng vì con mà sao mẹ vẫn không hết được cái run đó(Mẹ nhát quá phải không zai yêu!!!). Rồi mẹ cũng được nên bàn mổ, mẹ được tiêm thuốc gây mê hoàn toàn và ngủ thiếp đi lúc nào không biết và quá trình chào đón con mẹ không được biết gì hết.
Chả biết lúc mẹ tỉnh dậy là mấy giờ nữa, mở mắt ra thấy mình ở căn phòng khác, trong miệng là ống thở oxi. Khó chịu muốn bỏ ra mà không dám, cố gắng lấy tay gõ vào thành giường cho phát ra tiếng động để các bác sĩ biết rằng mẹ đã tỉnh. Và mẹ đã thành công gây được sự chú ý, mẹ được bỏ ống oxi ra và được đẩy ra ngoài. Nằm đó mãi rồi bố cũng được vào thăm, nhìn thấy bố mẹ vui quá và câu đầu tiên mẹ hỏi bố là:"Con đâu anh?" "Con đang ở dưới khoa nhi". Mừng rớt nước mắt vì zai của mẹ bình an.
Mẹ được đẩy nên tầng 8 khoa sản, zai của mẹ ở tầng 1. Sốt rột quá chẳng được gặp zai yêu, hỏi bố hỏi bà con có khỏe không? Bà bảo:"Lúc đc đưa ra khỏi phòng mổ nó cứ mở mắt nhìn thau láu ý! ". (Hihi... Con được ra thế giới bên ngoài bụng mẹ mà). Lúc đó mẹ cứ hình dung không biết zai của mẹ giống ai nhỉ? Hỏi bà thì bà bảo giống y bố(Zai yêu của bố mà). Những ngày sau đó mẹ vẫn chưa thể đi lại để gặp con, nhìn mọi người trong phòng được ôm ấp bế con mà mẹ tủi quá! Vì con sinh non, lại đc có 1,5kg nên không được nên phòng cùng mẹ mà phải ở khoa nhi theo dõi. Thấy bố bảo, mặc dù sinh non ít cân nhưng không phải nuôi lồng kính và con cũng có thể bú bình mà không phải dùng ống phụt để phụt sữa vào cho con ăn. Mẹ cũng thấy đỡ lo hơn.
Qua ngày thứ 5, mẹ lại được chuyển sang khoa khác để trị bệnh(Bác sĩ kết luận mẹ bị viêm cầu thận). Lúc đó mẹ đinh linh là con vẫn sẽ đc nằm ở khoa nhi để chờ mẹ điều trị xong thì 2 mẹ con mình cùng về. Nhưng trưa đó bố nên bảo:"Bác sĩ nói con khỏe mạnh nên chiều nay cho xuất viện". Lúc đó mẹ vui buồn lẫn lộn. Vui vì zai của mẹ khỏe mạnh, nhưng mẹ buồn vì không thể về để chăm sóc zai. Tự an ủi mình rằng thôi cố gắng vì con mà ở lại điều trị bệnh vậy.
Trưa đó mẹ bảo bố cho sang gặp con, cố gắng chịu đau để sang gặp zai của mẹ. Vừa đi vừa hình dung ra khuôn mặt của zai. Rồi mẹ cũng đc gặp con, nhìn con bé tí teo nằm ở giường mẹ đã khóc. Lần đầu đc ôm con vào lòng mà vui quá nhưng nước mắt cứ chảy hoài thôi! (Mẹ mít ướt quá đúng không!!!). Ôm con, rồi cho con tu sữa (vì uống kháng sinh nên zai của mẹ phải uống sữa công thức). Mẹ vụng về lắm, may mà có bà nội bảo cho. Hì... Thủ tục xuất viện cho con đã xong, bế con ra xe để về với bố và bà nội mẹ khóc ôm con:" Về với ông bà và bố ngoan nha! Mẹ sẽ về với con sau. Yêu con!!! "
Rồi những ngày nằm viện, nhớ con lắm! Đến cuối cùng cũng được ra viện, mẹ nôn nóng về gặp con. Cũng may thủ tục xuất viện xong sớm, mẹ được về với con sớm. Ngồi trên taxi mà sao xe chạy chậm quá vậy! Mong quá, mong quá... Về đến nhà, xuống xe là mẹ lao thẳng lên phòng gặp con. Nhìn con vẫn bé tí ngủ ngoan trên giường mà mẹ lại mít ướt tiếp. Ôm con, hôn lên khắp khuôn mặt nhỏ bé của con mẹ hạnh phúc quá! "Mẹ về với zai yêu của mẹ này! ". Zai vẫn cứ ngủ thôi! Hihi...
Những ngày được chăm con mẹ hạnh phúc lắm! Vì vẫn phải uống thuốc nên zai của mẹ không được ti mẹ. Mẹ thấy mình không làm tròn được trách nhiệm của một người mẹ quá! Mọi người đến chơi vẫn cứ an ủi mẹ, giờ sữa ngoài cũng đầy đủ chất nên không phải lo. Vẫn biết vậy nhưng mẹ vẫn chạnh lòng lắm! Chỉ biết nói :"Xin lỗi zai yêu của mẹ...".