Cuộc chiến sinh - tử của con yêu
Cục cưng của mẹ! Lâu như vậy rồi mà cục cưng của mẹ mới được 3 tháng 16 ngày. 3 tháng16 ngày kể ra cũng chẳng có gì là lâu cả nhưng mỗi khi nhớ lại thời gian ấy. Cái ngày mà con chào đời, mẹ vẫn..
Xem Thêm
Cục cưng của mẹ! Lâu như vậy rồi mà cục cưng của mẹ mới được 3 tháng 16 ngày. 3 tháng16 ngày kể ra cũng chẳng có gì là lâu cả nhưng mỗi khi nhớ lại thời gian ấy. Cái ngày mà con chào đời, mẹ vẫn nghẹn ngào, xót xa, đau quặn lòng. Gần đến ngày sinh mẹ cứ nghĩ con sẽ ra đời sớm hơn dự kiến vì mẹ có quá nhiều dấu hiệu chuyển dạ. Thế nhưng không con vẫn bướng bỉnh không chịu ra gặp bố mẹ. Ngóng chờ thêm vài ngày thì cái giây phút thiêng liêng ấy cũng tới, nghe tiếng khóc của con mẹ vỡ oà hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì bác sĩ thông báo với mẹ con bị khó thở phải chuyển lên khoa sơ sinh. Bác sĩ nói với mẹ chỉ một vài tiếng nữa con sẽ về phòng với mẹ. Sinh con xong mẹ mệt mỏi đau đớn nhưng trong lòng mẹ chỉ ngóng chờ con. Càng mong càng chẳng thấy đâu và rồi bác sĩ gõ cửa nói cho mẹ biết tình hình của con ngày càng xấu đi. Cả đêm hôm đó mẹ không thể ngủ được mẹ cầu nguyện, hi vọng cơ thể non nớt của con đáp ứng với kháng sinh để mau chóng khoẻ lại. Mỗi một lần bác sĩ gõ cửa là một lần tim mẹ như muốn ngừng đập. Mẹ khóc không biết bao nhiêu lần.mẹ cố gắng di chuyển cái cơ thể mệt mỏi, đau đớn của mẹ để lên phòng thăm con. Nhìn con thoi thóp trong lồng ấp với vô vàn dây dựa mũi tiêm xung quanh mẹ đau gấp vạn lần cái đau mẹ đang chịu đựng Và rồi ông bà muốn đưa mẹ về nhà trước. Mẹ như người mất hồn trên đường từ bệnh viện trở về nhà.thực sự không có một từ ngữ nào diễn tả được tâm trạng của mẹ trong thời gian ấy. Mẹ luôn cầu nguyện, luôn ước ao mình được gánh đỡ bệnh tật thay cho con. Và rồi bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu sự chịu đựng của mẹ đã được đáp lại. Bác sĩ báo với gia đình con đã được ra khỏi phòng cách ly và được ghép với mẹ. Cả buổi hôm ấy mẹ sắm sửa đi ra đi vào đợi xe để lên viện với con. Mặc dù vết thương khi sinh con ra vẫn chưa lành lặn. Nhưng nghĩ tới việc được nhìn thấy con ôm ấp con vào lòng là mẹ chẳng cảm thấy gì hết. Giây phút gặp con mẹ thật hạnh phúc. Nước mắt mẹ tuôn rơi không kìm lại được. Sau một tuần trời không được mẹ chăm sóc. Không được ti những giọt sữa đầu đời nhìn con mẹ thật xót xa. Mẹ thầm cảm ơn trời phật đã giúp con chống trọi lại được căn bệnh quái ác để trở về với mẹ. Có con rồi mẹ mới biết bản năng làm mẹ nó mạnh mẽ bao nhiêu thì khi gặp con thì càng yếu đuối bấy nhiêu. Mẹ tự hào vì chàng trai của mẹ. Con dũng cảm lắm.