Hôm nay là thứ bảy, có lẽ là ngày mẹ cảm thấy thư thái thoải mái nhất trong tuần vì có bố cu Ger ở nhà giúp mẹ trông em để mẹ có thể ngồi đây gõ những dòng chia sẻ về “ Hành trình làm mẹ sữa của..
Xem Thêm
Hôm nay là thứ bảy, có lẽ là ngày mẹ cảm thấy thư thái thoải mái nhất trong tuần vì có bố cu Ger ở nhà giúp mẹ trông em để mẹ có thể ngồi đây gõ những dòng chia sẻ về “ Hành trình làm mẹ sữa của mình”.
Thật sự, mẹ đã từng nghĩ mình là một con “bò sữa” chứ không phải được gọi yêu như Bibabo “ mẹ sữa” đâu. Nhưng không con ạ, mẹ phải tự hào với cả tự tin nữa chứ vì chúng ta đã đồng hành cùng nhau trong suốt 9 tháng mà không cần phải nhờ đến một giọt sữa công thức nào.
Nói về hành trình để được làm mẹ sữa như ngày hôm nay, thì kể bao nhiêu cho hết hết ngày, viết bao nhiêu cho hết trang. Bởi mẹ và em Ger đã có những ngày tháng khó khăn, bế tắc nhất trogn hành trình tìm kiếm nguồn sữa mẹ ở những ngày đầu. Nhưng con trai à, những điều tưởng chừng như khủng khiếp nhất của chúng ta đã đi xa rồi, đã tan biến bởi những nổ lực, cố gắng không bỏ cuộc của mẹ con mình.
Mẹ còn nhớ rất rõ – cái ngày mà con chào đời. Chỉ có hai mẹ con trong viện, bố thì phải nhận nhiệm vụ đi công tác xa. Mẹ thật sự thấm cái câu : “ Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình”. Nó tả đúng cái tâm trạng của mẹ lúc này, lạc lõng, hoang mang, chới với tột độ con ạ. Nhưng dù sao cũng không thể nào trách bố con được vì đấy là công việc , là trách nhiệm của một người lính.
Vì rằng là con quá to đến tận 4.1 kg nên bác sĩ đã khuyên mẹ sanh mổ, nhưng bản thân là một người mẹ , mẹ hiểu rằng cố gắng sanh thường thì sẽ tốt hơn cho cả hai mẹ con ta. Mẹ đã xin bác sĩ được sanh thường, nhưng sức khỏe mẹ lúc này đây lại không cho phép con à. Nên cuối cùng mẹ đành kí giấy cho bác sĩ mổ con ra. Sau 30 phút, mà có lẽ lẽ là hơn, mẹ cũng không nhớ rõ nữa, nhưng trong quá trình gây mê, gây tê gì đấy… thì mẹ vẫn biết là họ đang làm gì với hai mẹ con mình. Rồi cuối cùng 9h30 sáng mùa thu đẹp trời, mẹ con mình đã được gặp nhau.
Mẹ đã khao khát được gặp con bao tháng ngày nay rồi, nhìn con trai mẹ đỏ hỏn đang ngủ bên cạnh mà mẹ cứ ngỡ là một thiên thần nào kề bên. Trước đó, mẹ đã kịp thuê một y tá để tiện chăm sóc hai mẹ con mình, vì là con đầu lòng nên mẹ rất lo lắng và khá lóng ngóng trong việc chăm con nên thiết nghĩ có một y tá kinh nghiệm bên cạnh làm mẹ an tâm hơn phần nào.
Ngày đầu sanh con, con hình như còn mệt, chưa quen với môi trường bên ngoài nên con cứ ngủ suốt 1 ngày. Đến ngày thứ hai thì bản năng mà, con đói khát sữa nên cứ dậy oe oe khóc suốt. Vì vết mổ còn đau nên mẹ chưa thể nào ngồi dậy cho con bú được. Nhờ cô y tác giúp, mẹ đã kịp cho con bú được những giọt sữa nóng đầu đời. Con cừ lắm, con biết không, con bú một cách ngon lành và chuyên nghiệp. Mẹ đã thầm mừng trong lòng.
Nhưng không ngờ, mới có 3 ngày ở viện, mẹ lại bị tắc tia sữa. Bầu sữa thì cương cứng mà sao dòng sữa không thể nào tạo thoát ra ngoài được. Vừa đau, vừa lại rất thương con. Mẹ biết con trai mẹ xấu đói lắm, không no là không thể nào yên giấc được. Mọi người đều khuyên mẹ tạm cho con uống sữa công thức đi, nhưng mẹ nhất quyết không chịu. Vì mẹ biết, chỉ có sữa là nguồn dinh dưỡng quý giá nhất cho hệ miễn dịch cũng như tiêu hóa của con lúc này.
Rất may, mẹ đã tham khảo trước, nên nhờ cô y tá mua giúp một cái máy hút sữa. Thế là mẹ cặm cùi hút sữa cứ 3 tiếng hút một lần. Không ngờ , có tác dụng thật con ạ, vừa hết bị tắc tia mà lại vừa có sữa cho con kịt ngay. Trộm vía, trai mẹ rất ngoan, ti bình cũng rất là xịn. Thế là mỗi ngày ở viện, khi nào đến cử hút mẹ đều nhờ y tá chăm con , mẹ lại lọ mọ lục đục hút kích.
Sau 10 ngày ở viện về, cuối cùng con cũng đã gặp bố. Bố về, mẹ lại như tiếp thêm động lực, sức mạnh để chăm con.
Qua đợt bị tắc tia sữa lần 1 ở viện về, mẹ cứ nghĩ con sẽ quay trở lại bú mẹ bình thường. Nhưng ôi không!!! Mẹ không ngờ, con đã quên bầu vú căng sữa của mẹ ngày nào rồi. Con kì lắm con biết không, nhất quyết không chịu ti vú mẹ, cứ cự vú mẹ suốt mà khư khư đòi ôm cái bình bú như ở viện thôi.
Thật sự, mẹ không tả nổi cảm xúc của mẹ lúc này nữa. Cứ như một vết dao lam cứa vào tay vậy. Nó đau âm ỉ âm ỉ. Ở nhà ban ngày thì bố đi làm, tối đến bố mới về thì làm sao mà mẹ có thời gian để hút kích như ngày ở viện được. Mẹ đã lên kế hoạch, cố gắng tập cho con ti mẹ lại. Mỗi là ti là mồ hôi, là nước mắt, con khóc, mẹ cũng khóc theo. Đau ruột lắm con ạ, thật sự mẹ không hề muốn chứng kiến cảnh này chút nào. Con cứ giảy nảy, đẩy mẹ ra, nhất định không ngậm vú mẹ. Nhiều lúc mẹ nghĩ, hay là bỏ cuộc chứ cứ thế này mẹ sẽ stress mất. Nhưng , cái bản năng làm mẹ lại trỗi dậy, tuyệt đối không thể bỏ cuộc vậy được, vì nguồn dinh dưỡng quý giá chắt chiu cho con, mẹ phải cố gắng. Ban đầu mẹ chịu khó vẫn hút sữa và cho con bú bình, sau đó mẹ xen kẽ giữa ti mẹ và bình. Đợi cho con có dấu hiệu buồn ngủ là mẹ cho ti vào ngay. Cứ như thế kết hợp, đến hôm nay con đã bú mẹ và bình rất điêu luyện. Quả thật, mọi cố gắng nổ lực của mẹ đã được con đền đáp hết rồi đấy. Mẹ chỉ muốn nói cám ơn con trai rất nhiều.
Trộm vía, nhờ con bú sữa mẹ hoàn toàn mà bây giờ hệ tiêu hóa của con rất tốt, hiếm khi con xì xoẹt. Và chưa lần nào con đau ốm lặt vặt, kể cả khi con mọc răng. Con ăn khỏe, ngủ ngon, vui chơi ngày ngày càng làm cho mẹ hạnh phúc và mãn nguyện với những cố gắng phấn đấu quyết tâm làm mẹ sữa của mình.
Yêu con!