Bình yên bên nhau
Khoai tây thân mến,
Ba mẹ gặp gỡ, trò chuyện và đi đến quyết định hôn nhân trong một thời gian rất ngắn. Nhưng đến ngày hôm nay đã sắp là kỷ niệm 1 năm ngày cưới và mẹ chưa bao giờ thấy hối hận về..
Xem Thêm
Khoai tây thân mến,
Ba mẹ gặp gỡ, trò chuyện và đi đến quyết định hôn nhân trong một thời gian rất ngắn. Nhưng đến ngày hôm nay đã sắp là kỷ niệm 1 năm ngày cưới và mẹ chưa bao giờ thấy hối hận về quyết định của mình. Mẹ nhớ lần đầu tiên gặp và nói chuyện với ba con cũng vào tiết trời giá rét mùa đông như hôm nay. Hai bên gia đình biết nhau đã lâu. Ba mẹ cũng biết về nhau từ trước. Nhưng cái tôi quá lớn, không chấp nhận sự sắp đặt của gia đình nên cứ cố chấp tự tìm hạnh phúc cho mình theo cách riêng. Cả ba và mẹ đều đã gặp gỡ, yêu đương và trải qua một vài mối tình. Vui có, buồn có, nhạt nhòa có, khắc cốt ghi tâm cũng có. Nhưng chỉ khi ba mẹ gặp nhau, trò chuyện tìm hiểu và quyết định đến với nhau, đó mới là tình yêu thực sự trong đời mẹ. Trước khi gặp ba con, mẹ đã hình dung rất nhiều về người chồng tương lai của mình. Đó là một người không cần giàu có đâu, nhưng sống tình cảm, biết yêu thương và trân trọng gia đình. Mẹ cũng không thích người nào đẹp trai quá, nhưng ba con lại là một người có ngoại hình đẹp. Có lúc mẹ thấy bất an về điều đó, vì mẹ chỉ là một cô gái bình thường, hết sức bình thường. Mẹ từng ghen với quá khứ của ba, từng tự ti vì mẹ không xinh đẹp, không giỏi giang. Nhưng trên tất cả, ba vẫn yêu mẹ. Đó mới là điều quan trọng. Ba con từng nói như thế là hạnh phúc rồi. Với mẹ, hạnh phúc cũng rất giản đơn: có một công việc ổn đinh, lấy một ông chồng bình dân, ăn những bữa cơm bình dân và mơ những giấc mơ không bình dân.
Khoai tây à, ba mẹ kết hôn khi trong tay kinh tế không có nhiều. Mẹ 4 năm làm hợp đồng ở cơ quan nhà nước, tiền lương không đủ để chi tiêu chứ đừng nói đến tiết kiệm. Ba con cũng từng ôm giấc mơ làm giàu nhưng không gặp thời thế. Sau này lớn con sẽ hiểu, kinh doanh không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng mẹ không quan tâm đến quá khứ đó của ba con. Chỉ cần hiện tại và tương lai, ba vẫn giữ vững ý chí, quyết tâm không để mẹ con mình khổ, sống có trách nhiệm và yêu thương gia đình mình. Thế là đủ. Đối với mẹ, điều quan trọng nhất vẫn là con và ba con mạnh khỏe, bình bình an an. Mẹ từng nghĩ so với việc sống trong nhung lụa, giàu sang và sống bên cạnh ba con, nếu thiếu ba con thì sẽ ra sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi là mẹ đã không thể chịu đựng được. Vì những gì ba mẹ dành cho nhau, hơn cả lời yêu thương vẫn nói hàng ngày, hơn cả những quan tâm nhỏ nhất dành cho nhau, hơn cả sự gắn bó về thể xác, là gắn bó về tinh thần, về máu thịt, là con – tình yêu lớn của ba mẹ. Kết hôn xong, ba chưa muốn có con vội, vì để mẹ cso thời gian còn son rỗi, chăm sóc cho bản thân mình. Mẹ là một người không để ý đến bản thân mình bao giờ, ba con cũng vậy. Ba không muốn mẹ như thế. Cái gì ngon nhất, tốt đẹp nhất, ấm áp nhất cũng muốn dành cho mẹ và con. Rồi con đến bên ba mẹ như một phép màu và niềm vui vỡ òa. Ba đi làm xa, thời gian mẹ ốm nghén, ba chỉ có thể quan tâm, động viên, lo lắng cho mẹ qua những dòng tin nhắn. Mẹ vẫn nghĩ cuộc đời sẽ không bao giờ bình yên mãi được. Quả nhiên, mang bầu con dược 3 tháng, chưa hết ốm nghén, mẹ đã phải trải qua sự thay đổi lớn trong công việc. Một cú sốc đối với mẹ. Ba vẫn ở bên, an ủi và động viên mẹ. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn. Ba mẹ vẫn đang cố gắng từng ngày để cho con có một cuộc sống tốt đẹp nhất. Mẹ từng rất tủi thân khi nghĩ đến việc sau này sẽ không thể dành cho con một cuộc sống đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Nhưng rồi mẹ nghĩ chỉ cần khoai tây của mẹ chào đời là một đứa trẻ bình thường, khỏe mạnh, nhanh nhẹn là ba mẹ vui rồi.
Khoai tây của mẹ, ba của con là một người sống tình cảm nhưng lại không quen thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Ba rất thương con, nhưng khi mẹ bảo trò chuyện với con, ba lại rất ngại ngùng. Phải mất một thời gian, ba con mới có thể trò chuyện tự nhiên với con. Mỗi lần ba trở về từ Hà Nội, âu yếm, vuốt ve bụng mẹ và gọi “Khoai tây ơi, khoai tây à, con ngủ chưa? Ngủ ngoan con nhé”... đó là khoảnh khắc vô cùng hạnh phúc đối với mẹ. Mẹ biết, thêm một đứa trẻ, gia đình sẽ thêm tiếng cười, thêm niềm hạnh phúc. Nhưng đồng nghĩa với đó cũng sẽ có rất nhiều xáo trộn. Ba từng hỏi mẹ: sau này có con rồi có còn quan tâm đến ba con nữa không. Sự quan tâm là điều không thể thiếu trong cuộc sống hôn nhân. Cho đến bây giờ, ba mẹ vẫn chưa từ bỏ sự quan tâm dành cho nhau. Nhưng khi khoai tây của mẹ chào đời thì sự quan tâm sẽ phải dành cho con là nhiều nhất. Khi đó, ba mẹ phải hiểu, thông cảm và chia sẻ cho nhau. Người ra hỏi sao mẹ có thể chịu được khi ba con ở xa trong suốt quá trình mang thai con. Những lúc ốm nghén, mệt mỏi, tủi thân thì sao? Mẹ cũng nghĩ chứ. Mỗi lần đi khám thai một mình, nhìn những ông chồng đưa vợ đi khám, mẹ cũng ao ước có ba con bên cạnh. Rồi những đêm trằn trọc khó ngủ vì đau nhức, mẹ rất nhớ vòng tay ấm áp của ba con. Nhưng hoàn cảnh như vậy, mẹ con mình phải vượt qua. Có lẽ vì ngày xưa ông ngoại con là bộ đội, cũng đi công tác suốt. Cả một tuổi thơ mẹ không thường xuyên thấy bóng dáng của ông ngoại con ở nhà nên mẹ quen với việc vợ chồng phải xa nhau. Miễn là ở nơi xa đó, trái tim của ba con vẫn hướng về gia đình, hướng về mẹ và khoai tây của mẹ. Khi hai vợ chồng xa nhau, sự quan tâm là không thể thiếu, và niềm tin là điều cốt lõi. Khi có bầu, mẹ cũng hay nghĩ linh tinh, dễ tủi thân, buồn bực. Nhưng với ba con, mẹ luôn kiên nhẫn. Mẹ tn rằng lạt mềm buộc chặt, hạnh phúc gia đình trong tay người phụ nữ. Mẹ hy vọng khi khoai tây chào đời sẽ mang đến cho ba mẹ nhiều niềm vui, hạnh phúc và một gia đình trọn vẹn hơn nữa.
Khoai tây à, những bức ảnh cưới của ba mẹ đã thực hiện từ hơn 1 năm trước. Sau này, cuốn album đó có thể thành đồ chơi của con, thành thứ để con nghịch ngợm, chỉ trỏ lung tung. Nhưng ba mẹ vẫn muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc ngọt ngào và hạnh phúc đó. Mẹ thích nhất là bức ảnh ba khoác áo cho mẹ. Đó là tấm ảnh mà mẹ đã phải xin ekip chụp thêm vì không có trong kịch bản. Mẹ thích cái cảm giác ấm áp và an toàn khi ba khoác áo cho mẹ. Giữa đường phố đông người. Như một cuộc chia tay, nhưng rồi cũng như một lời hẹn gặp lại. Giống như mỗi lần tiễn ba con ra xe đi làm, lòng mẹ lại rất buồn. Có những tuần ba con không về, rồi đi công tác triền miên, mẹ rất nhớ ba nhưng cố gắng để ba không bận tâm. Mẹ muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp này để cho con nền tảng về tình yêu thương giữa những người trong gia đình với nhau. Để con trai mẹ sau này sẽ là một người đàn ông vững chãi, trưởng thành và mạnh mẽ, nhưng cũng đầy đủ sự bao dung, khoan thai và độ lượng.
Ba mẹ yêu con nhiều!
Mời mẹ gửi những thắc mắc và ý kiến về cuộc thi để cùng "tám" với Bibabo và cộng đồng 300k mẹ thông thái nhé!