Đức Hạnh! Hai chữ gắn thành hạnh phúc.
Cả cuộc đời còn lại của em sẽ luôn đi theo sau anh làm điểm tựa vững chắc cho anh. Bởi em biết không ai yêu anh bằng em. Cũng giống cái tên đó thôi,Đức phải đi với Hạnh là hợp nhất rồi.hihi. Đùa tí..
Xem Thêm
Cả cuộc đời còn lại của em sẽ luôn đi theo sau anh làm điểm tựa vững chắc cho anh. Bởi em biết không ai yêu anh bằng em. Cũng giống cái tên đó thôi,Đức phải đi với Hạnh là hợp nhất rồi.hihi. Đùa tí thôi, mà nói có ai tin không chớ nghĩ sao cái lần tim em nói yêu anh thì chưa gặp mặt anh bao giờ. Mà cũng tại cái ông facebook có ổng em mới như vậy thôi. Anh và em quen nhau là do ổng, ổng cố tình để mình thấy nhau thôi. Cho dù lúc đó yêu thì có yêu rồi, nhưng 2 đứa cách xa nhau hàng ngàn km.Tuy anh cùng quê Quảng Nam với em nhưng em lại làm ở Sài gòn. Vậy đó, yêu là yêu thôi không nghĩ khoảng cách. Họ gọi đó là yêu xa. Từ Quảng Nam anh bay vô Sài Gòn gặp em để vơi đi nổi nhớ. Cái hồi đó là anh vào buổi tối tháng trời mưa gió, mà anh mặc một cái áo sơ mi mỏng teo, nắm tay anh thấy lạnh ngắt. Nhìn anh lần đầu tiên cảm giác hơi sợ mà lại vui. Sợ là em con gái trời tối như vậy đi với anh mới gặp lần đầu một thân một mình nữa, còn vui là chờ anh ở sân bay 5 tiếng đồng hồ anh mới tới vì lỡ chuyến nên thấy anh được rồi mừng lắm. Cứ nghĩ anh lừa hay gì không vào thôi à! Khoảng thời gian anh vào thăm em là kỉ niệm đẹp nhất của hai đứa anh nhỉ! Yêu nhau được nữa năm là hai ta đã về một nhà. Tình yêu từ đó lớn dần lên từng ngày. Ngày mà em có em bé anh vui không tả lên công trình anh khoe tất cả mọi người. Rồi lúc em đau bụng anh ở bên động viên , lúc em đau quá anh không chịu nổi mà rơi nước mắt bỏ đi chỗ khác.Em biết anh xót khi thấy em vật vã như vậy! Em đau lắm nhưng rất hạnh phúc anh à. Có rất nhiều câu chuyện đẹp để kể về anh nhưng thôi, nhiêu đó đủ để em trân trọng anh cả đời rồi.Anh là người tuyệt vời nhất với em. Em chẳng mong điều gì hơn nữa. Anh! Tình yêu của em.♡♡