Ngày chung đôi
Tôi và Anh vô tình quen nhau khi tôi là một cô sinh viên nghèo, vừa học vừa làm, còn anh là một chàng sĩ quan .
Cũng vào một buổi chớm đông lành lạnh như bây giờ , mưa bay , gió bấc thổi buốt..
Xem Thêm
Tôi và Anh vô tình quen nhau khi tôi là một cô sinh viên nghèo, vừa học vừa làm, còn anh là một chàng sĩ quan .
Cũng vào một buổi chớm đông lành lạnh như bây giờ , mưa bay , gió bấc thổi buốt thấu da thịt , anh dừng xe mở cửa vào cửa hàng tôi làm để mua bộ vest ( cũng là bộ vest trên ảnh cưới ) trước khi bước ra cửa anh đã xin số phone tôi, anh nói " để tiện liên lạc khi anh muốn nhờ sửa vest" mà anh không chịu lấy số shop. Tôi cũng vô tư cho thôi vì nghĩ trong đầu , trông anh ấy lành, chín chắn vậy cho chắc cũng không lo bị làm phiền . Sau đó rất lâu sau thì anh có liên lạc lại cho tôi, ban đầu cũng chỉ chuyện công việc ở shop thôi , rồi dần dần anh hay viện cớ liên lạc nhiều hơn và xin kết bạn nick facebook, và tôi đã đồng ý.
Rồi thời gian trôi thấm thoắt nhanh lẹ, một hôm anh ngỏ lời " làm người yêu anh nhé" mà tay , chân cả giọng nói anh run cầm cập làm tôi phì cười, khiến anh càng rối hơn .
Nhưng... Tôi từ chối , tôi nói Anh cho em thêm thời gian để suy nghĩ có được không? Anh nói "anh sẽ đợi, bao lâu anh cũng đợi được"
Rồi một thời gian sau anh lại hỏi " em đã suy nghĩ chưa" và hôm đó tôi đã dồn hết sự dũng cảm của mình để kể cho anh nghe một câu truyện về cuộc tình với quá khứ đẫm nước mắt mà tôi đã trải qua, mà nói "nếu như anh chấp nhận thì em đồng ý làm ny anh" Tôi khóc , Anh ôm lấy tôi và nói" anh thương em của quá khứ và anh yêu em của hiện tại , chỉ cần em luôn yêu anh bên anh mà hướng đến tương lai thì cái quá khứ kia chẳng là gì, cái gì qua rồi thì cho qua đi mà bên anh nhé" . Tiếp quãng thời gian sau đó anh luôn luôn cố gắng bù đắp cho tôi, bên anh bình yên lắm!!! Thứ bình yên khác đến lạ...
Nhưng vì gia đình tôi nghèo nên vốn dĩ trong đầu tôi đã vạch ra một tương lai với mong muốn giúp đỡ bố mẹ , khi tốt nghiệp ĐH tôi sẽ làm hồ sơ xin đi làm công nhân và có được một khoản tôi sẽ đi du học nước ngoài theo chương trình học bổng vừa học vừa làm của nhà trường, làm công nhân thì ngày làm đêm ngủ , ngày ngủ đêm thức, không có thời gian cho nhau vì thế nên tôi quyết định chia tay anh, thiết nghĩ anh cũng có công việc ổn định rồi lại mong muốn lập gđ , lại không thể chờ đợi tôi thêm mấy năm trời dòng dã cô đơn yêu xa, tôi nên buông tha cho anh, rồi anh sẽ tìm và yêu một cô gái khác thôi...
Anh đã khóc, anh không muốn đi làm , anh bỏ đơn vị ra ngoài rồi ngồi một mình trong quán cà phê tới đêm muộn không về ... Cứ thế... Anh suy sụp hắn
Rồi một hôm anh nói anh có truyện muốn gặp em , một lúc thôi, trước khi em đi...
Thực sự tôi đau đớn lắm khi nói câu chia tay, bởi lẽ sẽ không ai có thể hiểu được khi còn yêu sâu đậm mà nói câu chia tay sẽ đau như thế nào, người nói còn đau hơn cả, tôi đã khóc như một đứa trẻ bị lạc mẹ giữa chợ đường lạc lõng, tôi nhớ anh, nhớ nhiều lắm, đến nỗi đi đến đâu trên phố cũng ngỡ anh đang đợi mình , đi làm về muộn lại một mùa đông nữa , mưa bay trên phố đèn cao áp chiếu rọi, mặt đường như phủ thêm một lớp sáng ánh kim, nước mắt làm mọi thứ lu mờ , ánh đèn xe chạy ngược chiều chiếu thẳng vào mặt sáng lóe cùng nước mắt , chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối đến thế, dừng xe táp vào lề, tôi khóc như để xua tan mọi ý nghĩ , mọi nỗi nhớ, sự ấm áp nơi anh... Mà dặn lòng không được nghe máy.
Rồi một ngày anh nói " anh mệt quá, anh ốm rồi, anh nhớ em lắm, trước khi em đi cho anh găp em được không" và rồi tôi đã đồng ý .
Hôm đó anh đã chuẩn một chiếc nhẫn và cầu hôn tôi, không nến, không hoa, không bóng bay, không nhạc nhẽo, không người , mà chỉ có anh và tôi...anh nói " anh đã suy nghĩ rất nhiều , và anh biết rằng nếu như lần này anh để em đi là anh sẽ mất em, anh yêu em nhiều lắm, anh không cho em đi đâu cả, làm vợ anh nhé! Mình sẽ cưới, anh sẽ bảo mẹ qua nhà em nói chuyện, em sẽ không phải đi làm vất vả nhiều nữa, anh sẽ san sẻ cùng em, đồng ý nhé!!! " Dường như mọi nỗi đau, sự nhớ nhung, sự kìm nén bấy lâu trong tôi bỗng vỡ òa trong vòng tay anh, tôi khóc, anh khóc, ôm thật chặt như để nói rằng sẽ không thể mất nhau thêm lần nữa...bỏ lại sau lưng bao ước mơ hoài bão, yên bình bên anh để cùng nhau chờ đợi, chào đón món quà kết tinh tình yêu của chúng tôi là bé" Đinh Song Thư"...