Tài khoản

user_avatar
lê hoàng mai phương   

Tham gia từ tháng 08/2018 .

08/2018

100 Phút!

Trưa ngày 26 mẹ ra huyết hồng, bà ngoại nói "vẫn chưa đâu, không phải ra huyết hồng là đẻ liền đâu" phần vì mẹ cũng chưa thấy xuất hiện thêm dấu hiệu gì lạ ngoài tí huyết hồng nên mẹ vẫn ung dung ở nhà quất giấc ngon lành đêm 26. Sáng 27 mẹ còn thong thả dậy lướt facebook, làm vệ sinh, ăn sáng, rồi lại vô phòng nằm nghỉ... Đến 14h chiều thấy con cứ lục đục không yên trong bụng những cơn gò cứng bắt đầu xuất hiện mẹ mới "rủ" bà ngoại chuẩn bị đi lên bv nằm chờ sẵn cho chắc ăn (lúc này mẹ vẫn chưa biết đau là gì). Lên tới bệnh viện phòng tiếp bệnh hỏi mẹ đi đâu khi nghe mẹ nói mẹ nói mẹ đi đẻ, chú bảo vệ hỏi mẹ bao nhiu tuần rồi!? Nghe mẹ nói "40 tuần goy" thì chú ấy lật đật kéo chiếc xe đẩy đẩy mẹ lên ngay khoa sản, chưa kịp làm thủ tục, hồ sơ, bs đã kiu mẹ leo lên bàn đẻ, hai cô đỡ đẻ nhìn nhau cô này bảo cô kia "nở được 4 phân rồi" rồi bắt mẹ qua phòng tư vấn đã có bà ngoại ngồi chờ sẵn ở đó. Có một sự nhầm lẫn khiến cho bà ngoại con bị một cơn hú vía, bs bảo con bị suy dinh dưỡng, có 2ký3 (vì bs coi nhầm phiếu siêu âm lúc con được 8 tháng) nên sinh ra con có bị gì thì phải chuyển thẳng xuống nhi đồng, đồng nghĩa với việc mẹ nằm một nơi, con nằm một nơi. Buộc bà ngoại phải ký giấy đồng ý thì các bs mới cho mẹ sanh ở đây, không thì chuyển hai mẹ con xuống bv Từ Dũ. Thấy mẹ đã nở được 4 phân bà ngoại sợ đi không kịp nên quyết định cho mẹ sinh con ở đây luôn. Lúc này bs mới cho mẹ đi siêu âm, nghe bs nói con được 2ký6, tim thai 135, nhau không quấn cổ. Kết quả siêu âm mẹ biết con ổn rồi. Mẹ trở về phòng chờ sanh nằm nghe máy thai được nửa tiếng ... Bs kêu "khi nào mắc rặn thì qua phòng kia rặn nha! Đừng có nằm đây rặn nha!" ... Con đã quay đầu nằm chờ sẵn, nhau thai không bị quấn... Tất cả đều đã sẵn sàng cho một cuộc sanh thường hứa hẹn sẽ rất dễ dàng và nhanh chóng ... chỉ có điều... Mẹ tỉnh queo : D con không làm mẹ đau bụng hay mệt mỏi... Đang nằm phòng chờ sanh, bs kêu ba qua kêu mẹ qua phòng đẻ. mẹ vừa đi vừa nghĩ bụng "ủa!? Là giờ qua đẻ hả ta? Có mắc rặn gì đâu ta?" ... Bs rờ vào mẹ kiu "chu choa !!! Tới mép lắm rồi! Đừng có rặn nha (bs chưa chuẩn bị xong đồ nghề) rặn rớt con ráng chịu" ấy vậy mà mẹ "nín" luôn, không rặn được thiệt. Vì không có gì thôy thúc, con không làm mẹ bị đau bụng, còn là vì tập 1 nên mẹ không biết rặn thiệt... Bị bs kêu la, hối thúc dữ quá mẹ bắt đầu... Tập rặn, rặn được 3 hơi (đều không tới) con ở bên trong cứ bị thục ra thục vào, tim thai bắt đầu giảm dần, cho đến khi rớt xuống 90. Bs chắc là pực mẹ quá, ra kêu bà ngoại, cho bà ngoại vô phòng sanh luôn để động viên an ủi tinh thần mẹ nhưng vẫn không có tác dụng. Lúc này con đã yếu bs kêu bà ngoại ký giấy quyết định mổ gấp, không là con sẽ ngợp. Nói về việc đẩy qua phòng mổ cũng hãi hùng lắm! Đâu ra mà phòng mổ gần cả chục y bác sĩ ấy mà bs nào cũng bận rộn mỗi người một công việc, khâu chuẩn bị các bs làm với tốc độ chóng mặt luôn. Mẹ được gây tê, cảm nhận được chân mình bị mất cảm giác dần từ ngón chân tê chưa kịp lên đến đầu gối là mẹ đã bị một cơn đau rạch bụng. Nghe rõ, cảm nhận rõ và đau thấu khi biết bụng mình bị rạch một đường ngang dài, y chang lúc mẹ lóc miếng thịt heo ấy. Đau quá mẹ phát ra 1 tiếng la không lớn. Bs nghe mẹ la, bảo "ủa chưa tê hả?" thế là ngay lập tức mẹ được tiêm thêm một mũi (chắc là thuốc gây mê) sau đó các bs làm gì mẹ đã không còn đủ tỉnh táo để nhận thức được nữa... Cho đến khi tai mẹ nghe loáng thoáng tiếng con khóc, bs bồng con để sát bên mặt mẹ bảo mẹ tỉnh dậy nhìn con đi này... Mẹ cố mở mắt nhìn nhưng nhìn chẳng thấy rõ được mặt con. Đầu óc quay cuồng, choạng vạng, chân còn tê cứng, mất hoàn toàn cảm giác, tay nhấc lên không nổi... Mẹ chỉ kịp hỏi bs " pé khỏe không bs?" khi nghe được câu trả lời "pé khỏe lắm! Không sao rồi, được 2 ký7 nha" là mẹ ngủ thiếp đi ngay - không còn biết gì nữa cho đến khi được ra khỏi phòng hồi sức. Nhập viện lúc 14h50, 16h30 gia đình chào đón sự có mặt của con : 100 phút bà ngoại con được một phen hú hồn hú vía, chỉ biết nguyện cầu vái lạy tứ phương. 100 phút ba con lo lắng, hồi hợp gọi về cho bà nội của con cầu mong kìm hãm được nỗi run sợ đang trào dâng trong lòng... ... Ba gọi Con là gà tre vì con sinh ra có chút éc, nhưng ơn trời con rất bình an và khỏe mạnh, lại còn rất ngoan, không quấy khóc nhiều nhưng coi bộ gà tre của mẹ rất lì à nha... Khi sữa mẹ chưa về kịp, con thà nhịn đói chứ nhất quyết không ti bình, suốt 5,6 tiếng đồng hồ con chẳng chịu mum giọt sữa nào. Bà ngoại sốt ruột chạy qua cầu cứu cô y tá, cô y tá loay hoay với con hơn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng phải chịu thua con đi cầu cứu bác sĩ. Bác sĩ cũng không thay đổi được tình hình cho tới khi con đói quá mới chịu nhượng bộ ti được 10ml... Ôi trời ơi!!! Nhìn Con người ta cứ cách 3 tiếng là ti một lần, lần cả 60ml ... Trong khi gà của mẹ chỉ ti bình kiểu chống đói chờ ti mẹ thôi... Tới chừng ti được mẹ rồi là con cạch mặt luôn cái bình, kể cả là bình nước, muốn con uống thêm nước hay sữa ngoài mẹ điều phải cần mẫn đút từng muỗng... Trộm vía con cười nhìu lắm! Nụ cười của con là liều thuốc giảm đau hịu quả nhất của mẹ. Sự ra đời của con là nguồn động lực để ba cố gắng hơn rất nhìu trong cuộc sống. Nhật ký đầu đời mẹ viết cho con - mong con luôn bình an, khỏe mạnh, háo ăn chóng lớn. Lớn lên trở thành một chàng trai tràn đầy dũng khí, lấy lễ-hiếu-nghĩa-trí-tín làm nhân con nhé! Cảm ơn ông bà nội ngoại của mẹ, Cảm ơn ông bà nội ngoại của con Cảm ơn Bà hai (bác hai của mẹ) bà ba (dì ba Cẩm Vân), bà tư (dì tư Giang), ông bà út (dì dượng út Hạnh) Cảm ơn cậu Phong, mợ Thúy, dì Phèn, dì Mai Đã luôn đồng hành cùng mẹ trong suốt quá trình mẹ mang thai con. Cám ơn tất cả vì mọi thứ tình cảm không bao giờ mua được bằng tiền. 15h46 06/10/2017