Tài khoản

user_avatar
Mẹ Quang Huy   

Tham gia từ tháng 08/2017 .

12/2017

Cảm ơn con đã đến bên mẹ!

Chào mọi người! Em tên là cu bo. Hôm nay em vừa tròn 2 tháng 2 ngày. Tình cờ mẹ em online bibabo và thấy cuộc thi mẹ kể bé nghe này nên em mới được xuất hiện chào mọi người. Chuyện là từ khi sinh ra đến giờ ông bà em kĩ lắm, hổng cho mẹ em chộp một cái ảnh nào để làm kỉ niệm cho em cả. Hôm nay mẹ em liều lắm, chộp trộm em một cái để khoe với mọi người nè. Có thể tự hào cảm ơn em mẹ vì từ khi có thai em đến giờ mẹ khỏe re à, không ngén ngẫm gì hết, ăn no rồi ngủ kĩ à, đi đứng ngời ngời. Tháng dự sinh của em là tháng 11 nhưng cuối tháng 10 em đã đòi ra gặp mẹ rồi. Mẹ nhớ đó là một ngày cuối tháng 10, 1h sáng tự dưng mưa lất phất rơi mẹ cảm thấy đau bụng râm râm, dậy đi vệ sinh thì thấy một tí máu. Thế là mẹ vội vàng gọi ba dậy. Mà ngộ lắm nhen, ba con bình tĩnh lắm phán một câu chưa sinh đâu em ơi, em phải 15h chiều mới sinh được. Mẹ thì đau bụng mà ba vừa cười vừa phán vậy làm như đúng rồi. Chả là ba con cũng là bác sĩ nên nhìn vào những dấu hiệu của mẹ mà có cơ sở nói vậy. Mẹ thì tập đầu nên lo lắng lắm, miệng oang oang bảo ba phải chở đi viện ngay lập tức. Ba con cũng bình tĩnh cười: Em bảo gần sanh phải ăn trứng luộc hả, anh xuống nấu em ăn đã chứ. Hihi.Mẹ ok liền. Ăn xong là bắt ba con chở vào viện. Bác sĩ thăm khám thì mới mở có 1 phân. Hiccc nghĩ thầm chắc mai mới sinh nhưng mẹ vẫn xin nhập viện theo dõi. Ba con lại một phen chọc mẹ: đó đó a nói rồi không nghe. Vào viện khám kiểm tra các thứ một lúc hết tự dưng hết đau bụng. Đến tầm 13h chiều cơn đau lại ập đến, đúng là đau bụng đẻ từng con từng cơn thắt ruột luôn. Nói thật là mẹ em tiểu thư lắm, cứ đau là khóc à, mẹ nhớ ba dìu mẹ đi bộ nhưng đi không nổi nữa, rồi ngồi bạch xuống ghế khóc nức khóc nở. Mà hài lắm luôn, ba con y như rằng không chọc mẹ là không được hay sao ý, thấy mẹ khóc ba quất 1 câu: Anh mở vợ chồng son em coi hỉ. Mẹ quát: anh im đi. Ba tiếp: hay anh mở bạn muốn hen hò em xem hĩ. Mẹ vừa đau mà vừa tức cười hét: thôi anh im đi đừng nói gì nữa hết. Hehe bây giờ nghĩ lại thấy thương ba vô cùng, bị mẹ quát quát trước mặt mọi người vậy mà vẫn không hề khó chịu tí nào. Còn nghĩ ra nhiều chuyện hài kể mẹ nghe. Nhưng lúc đó tâm trạng đâu mà để ý ba con chỉ mong sớm gặp con thôi. Đến 2h chiều mẹ quá đau rồi không thể chịu nổi nữa, vào phòng xin bác sĩ thôi mổ cho em, chứ em hết chịu nổi rồi. Bác sĩ cũng tuyệt vời lắm con à, động viên mẹ cố gắng tí nữa thôi chứ sinh mổ khổ lắm, bất cứ giá nào sinh thường để tốt cả mẹ lẫn con. Thế là mẹ lại cố chịu đựng đến 15h30 mẹ vào phòng sinh, 16h là gà con của mẹ ra đời. Cảm giác thật là thiêng liêng khi bác sĩ ẵm con đặt lên người mẹ. Con bé xíu à mà ánh mắt con nhìn mẹ thật đáng yêu vô cùng, giống như con nhận thức được mẹ là mẹ của con vậy đó. Sau đó, y tá đẩy 2 mẹ con ra, ba con lại nhắc lại chuyện xưa: Em thấy chưa anh phán như thần con mình 4h chiều mới chịu ra gặp ba nó mà em hổng có ti leo leo. Lúc này mẹ mới cười với ba con. Mọi cơn đau đớn xóa tan khi nhìn thấy con trai bé bỏng nằm bên cạnh. Hành trình đi đẻ của mẹ chỉ có ba bên cạnh thôi. Vì ông bà đang bận việc. Đến chập chiều tối thì ông bà con mới qua thăm bé con.Từ khi có con gia đình mình tràn ngập tiếng cười, ông ngoại bớt đau, bà ngoại khỏe hơn, ba con thương mẹ con nhiều hơn, mặc dù chăm con cũng vất vả lắm nhưng đổi lại gia đình mình luôn bên nhau và ngập tràn trong tiếng cười khi nhìn thấy con. Cảm ơn con đã đến bên mẹ!
Xem thêm bình luận