Tài khoản

user_avatar
Ốc ốc   

Tham gia từ tháng 05/2017 .

03/2018

Chôm chôm - Tình yêu của mẹ

Mỗi lần ôm con ngủ ngoan trong vòng tay mẹ vẫn chưa khỏi sợ hãi nhớ về 2 tuần đằng đẵng trong viện nhi. Con vẫn cười đùa, vẫn nô nghịch, con cũng không sốt , ho thúng thắng vài tiếng vậy mà kiểm tra con bị viêm phổi. Mẹ sợ khi nhìn con khóc, mẹ chẳng muốn con nhập viện nhưng không còn cách nào khác. Mẹ vẫn ngây thơ nghĩ rằng chỉ đơn giản con của mẹ chỉ cần uống thuốc nhưng không . Lần đầu tiên sáng sớm 5h30 con vẫn đang say sưa mẹ phải bế con sang phòng cấp cứu cho bác sĩ lấy máu xét nghiệm, từng giọt máu của con , từng tiếng khóc của con làm mẹ đau đớn, mẹ khóc cùng. Rồi mỗi ngày 2 mũi tiêm. Dòng dã như thế hết 1 tuần con được xuất viện. Mẹ vui lắm khi đước bước ra khỏi cái bệnh viện ấy nhưng chưa đến 3 ngày con lại kéo cử, mẹ cho con đi khám. Một lần nữa con lại phải nhập viện. Mẹ thậm chí không dám vào phòng đăng kí phòng bệnh, mẹ bế con ra 1 chỗ khác nói với bố vào đăng kí thay mẹ. Mẹ khóc vì mẹ biết con mẹ lại phải chịu đau. Rồi vẫn vậy, người ta lại lấy máu của con, lần này tiêm con khó vì bàn chân và tay con đã toét hết ven. Con đau, mẹ đau, mẹ cố gắng không khóc để giữ con mà không được. Bế con trong tay, ánh mắt con nhìn mẹ đầy tha thiết mà không biết làm sao. Bác sĩ 3 , 4 người tìm ven tay ven chân con, tiêm đi tiêm lại một chỗ không được. Khi người ta tiêm xong mẹ bế con về phòng mà khóc. Mẹ gọi điện cho bố nói" em không thể chịu nổi mất". Nhìn bé con của mẹ thiu thiu trong tay mẹ không ngủ nổi. Cái cảm giác chờ đợi hết đêm đến sáng , đếm từng ngày từng giờ. Cũng may mẹ vẫn đủ sữa cho con ăn chứ nhìn mấy đứa trẻ khác đêm ông bà bố mẹ còn phải dạy pha sữa còn cực hơn rất nhiều. Mẹ chỉ muốn nói mẹ yêu con nhiều lắm Mẹ chỉ hi vọng con mẹ luôn khỏe mạnh để không phải bước chân vào nơi có từ " bệnh viện"