Tài khoản

user_avatar
Quỳnh Anh   

Tham gia từ tháng 04/2018 .

06/2018

GIA ĐÌNH CHẮP VÁ

Mình thấy rất nhiều mom chia sẻ câu chuyện của gia đình mình, hôm nay mình xin được chia sẻ về gia đình e. Em khi ấy là 1 người trong tay chẳng có gì ngoài 1 cuộc hôn nhân đã từng tan vỡ, 1 đứa con gái 3 tuổi, với 1 trái tim đầy những nỗi đau cứ mỗi khi nghĩ về quá khứ nó lại đau nhói. Em lấy ck ở tuổi 22 khi mà đang học năm thứ 2 đại học ở Hà Nội vì chót lỡ có bầu với người con trai theo đuổi em sau 1 đám cưới ngươi bạn do quá chén nên không làm chủ được bản thân. Mọi người trong gia đình em môt mực phản đối cuộc hôn nhân ý, bắt phá bỏ cái thai ý vì muốn e hoàn thành việc học, và vì người con trai ý chơi bời không chịu làm ăn sợ e khổ. Nhưng vì em không muốn mình làm con người tội lỗi với đứa con trong bụng nên vẫn tiến hành đám cưới mà không 1 ai mong muốn. Trong đám cưới đó không 1 ai trong gia đình em chụp với e 1 tấm ảnh cưới, khi MC nới mòi gia đình lên chụp với cô dâu chú rể thì chỉ có em 1 mình đúng ở đó. Nước mắt e rời kiểu như không thể nào dừng được nhưng sao có thể trách ai được khi người sai là em. Đám cưới diễn ra xong e về nhà ck mới thấy điều bố mẹ e nói là đúng nhưng chót rồi phải chịu ck em k chịu làm ăn, suốt ngày lêu lổng, cờ bạc rượu chè còn gái không thì em không biết. Đi làm được 3tr/tháng thì tiêu hết 1 mình e mang bầu mà không 1 hộp sữa từ nhà ck hay sự quan tâm từ ck. Sau khi cưới 1 tháng thì e xin bố mẹ ck cho đi học tiếp không cần bme ck em chu cấp vì e nghĩ người ta cho mình đi học tiếp là may lắm rồi, việc nuôi bố mẹ đê e lo. E cố gắng học hết năm.đó rồi xin bảo lưu 1 kỳ để sinh con, trong thời gian bầu bì xa nhà chỉ duy nhất mẹ đẻ e gọi điện hỏi thăm con. Đến ngày sinh cũng chỉ có bố mẹ đẻ em ở bên vì gia đình ck k quan tâm em, và ck e cũng vậy. Sinh xong e về nhà ck ở cữ là chuỗi ngày dài đẫm nước mắt, em thì thuộc vào dạng ăn kén đâu có ăn được nhiều, người ta đến thăm cháu cho tiền e chỉ giữ lại ít để.mua bỉm tã cho con còn lại đưa ông bà để mua thức ăn cho 2 mẹ con, vậy mà 1 ngày 1 mẹ con e chỉ được ăn 1 lạng thịt lợn nạc rang mặn và 1 chút rau. Có người mua cho cái chân giò thì cả nhà ăn hết e chỉ ăn nước canh. E biết e không làm ra tiền e chịu, nhiều đêm con khóc vì không đủ sữa e buồn tủi ngồi ôm con khóc, thì ck em mắng chủi bảo đã không đi làm thì ngủ đi cho người khác ngủ. Nghĩ nó đau đớn tủi nhục. 2 tuần e phải tự dậy làm hết mọi việc. May sao cũng đén ngày e được về nhà bố mẹ đẻ, ông bà chăm e từng ly từng tí, đúng là chỉ có bố mẹ đẻ là yêu thương con vô điều kiện. Sau 3 tháng e ôm con đi học tiếp, bố mẹ đẻ e lo tiền học, con thuê bà chủ nhà bế may bà ý thương e 1 tháng bà lấy e 1tr thôi, vậy là ghánh nặng lại đè lên vai ông bà ngoại. Còn nhà ck thì coi như k có. E cố gắng nhịn nhục cho qua những ngày khổ cực ý. May mắn e cũng học xong và về nhà. E ở nhà làm đủ mọi việc, chạy chợ k nhiều cũng có tiền mua thức ăn hàng ngày cho gia đình và tiền sữa cho con. 18 tháng con e đi trẻ e quyết định đi làm công th, e cày ngày cày đêm gửi tiền về nuôi con, nhưng cô giáo lại gọi cho e là con e không có sữa ăn, trưa khóc lắm, 2 tháng không nộp tiền ăn, toàn phải gửi người này người kia đón đưa. E nghe đt mà e khóc ngay tại nhà ăn công ty. Thì ra số tiền em gửi thằng ck e nó lấy đi đánh bạc, uống rượu. Đến tiền ăn của con nó mà nó còn làm như vậy thì còn gì phải tiếc nuối. Tết em về và nói chuyện nó còn đánh em, em quyết định ly hôn để giải thoát cho 2 mẹ con khỏi khổ vì nhà đó đâu cần gì mẹ con em. Vậy là đến bây giờ 4 năm trôi qua cái gia đình ấy chưa 1 cuộc gọi hỏi thăm con e, chưa 1 lần cho nó 1 cái kẹo. Cho dù gia đình cách nhau không đến 10km. Năm 2016 em gặp anh ( chồng em bây giờ), chỉ là do e đi làm tóc vào cửa hàng của anh. Anh cũng 1 đời vk, đồng cảnh ngộ chúng e làm bạn tâm sự gần 3 tháng thì yêu nhau. Anh là 1 người cũng phải gọi là khổ từ bé, bố mẹ bỏ nhau rồi bỏ anh khi anh mới 5 tháng tuổi, ông bà nội phải đi xin sữa cho anh ăn từ bữa, uống nước cơm. Khi đến tuổi có thể làm được thì làm đủ mọi nghề để kiếm sống, gánh nước, bán củi, làm gỗ. Lớn lên xuống hà nội học thì bưng bê, bốc vác .... Vì ông bà già không có tiền để nuôi. Sau học được chút nghề tóc thì đi phụ không công rất nhiều nơi để học hỏi kinh nghiệm. Năm 2012 anh lấy vk và ở rể, người ta khinh anh vì anh không có tiền, không có bố mẹ, gia đinh không bằng ai. Cuộc hôn nhân ý cũng chóng vánh ly hôn năm 2014 do vk anh có bồ. Anh lại 1 lần nữa tay trắng đi lập nghiệp quyết phải có tiền đề người đời không khinh, mở cửa hàng từ 1 ghế 1 gương, nhỏ xíu dần dần được 1 cái cửa hàng như ngày hôm nay không quá to nhưng là công sức tâm huyết của anh, làm lên từ chính tay mình. Sau khi yêu nhau anh cố gắng chăm sóc em, chăm sóc con em lúc đầu em cũng không có ý định lấy vì vẫn sợ. Như người ta nói mưa dầm thấm lâu, sự quan tâm và sự đồng cảm ý đưa chúng em đến 1 đám cưới. Những ngày chuẩn bị cưới ý lại càng thương và yêu a nhìu hơn. Do bố anh không đứng lên tổ chức đám cưới nên e và a phải đi nhờ từng người bên nội nhà anh để có người họ nhà trai. Đám cưới người ta mấy trăm triệu, cả trăm mâm là chuyện bình thường thì với anh để vó được vài trục triệu để làm được cái đám cưới nhỏ cũng cả 1 vấn đề. Nhiều đêm nhìn anh nằm khóc vì nhờ bố mẹ lên nói chuyện với gia đình em không được mà tim em thắt lại. May sao đám cưới ấy cũng diễn ra êm đẹp vào tháng 8.2017, cho dù không hoành tráng, không xe đưa rước(vì chỉ tổ chức trên nhà em) nhưng cũng làm chúng em hạnh phúc. Hiện tại anh yêu thương con riêng của em như con đẻ, em mới sinh đc 3m13d, lúc nào trong nhà cũng có tiếng cười. Cho dù vẫn có khi cáu giận với nhau, nhưng anh là người biết cố gắng không chơi bời. Hiện tại chúng em đang chuẩn bị xây cho mình 1 tổ ấm riêng. Dù là GIA ĐÌNH CHẮP VÁ nhưng e cảm thấy hạnh phúc bên nhau. ❤️❤️❤️❤️