Tài khoản

user_avatar
Lê hiền   

Tham gia từ tháng 04/2017 .

01/2018

Niềm vui không trọn vẹn

Con yêu à, khi mẹ viết những dòng cảm xúc này là lúc mà mẹ đang rất buồn. Khi biết tin con đã đến với bố mẹ, bố mẹ và cả gia đình đã rất vui. Đặc biệt là ông bà ngoại trông ngóng con lớn lên từng ngày bởi vì con là cháu đầu tiên của ông bà, những ngày mang bầu mệt nhọc nhưng mẹ luôn cảm thấy vui vẻ vì lúc nào cũng có bố con bên cạnh yêu thương chăm sóc cho mẹ,ông bà thì ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm. Lúc mang bầu con mẹ đã phải nằm viện vì bị dọa sẩy, sau đó vì thai chèn nên mẹ không thở được, mẹ đã rất lo lắng cho con con gái à. Lúc mà chỉ còn 2 tháng nữa là bố mẹ ông bà sẽ được nhìn thấy con, ôm con vào lòng thì mẹ nhận được tin ông ngoại bị đột quỵ. Mẹ đã rất buồn, rất lo lắng, bà ngoại vì sợ mẹ suy nghĩ đã dấu mẹ rất nhiều việc, khi chưa hết buồn mẹ lại nhận được tin ông bị u não giai đoạn cuối, tất cả giường như sụp đỗ trước mắt mẹ, mẹ chẳng còn muốn làm gì nhưng vì con mà mẹ đã cố gắng gượng dậy cố gặng không để cho nước mắt rơi, trong thời khắc ấy mẹ vẫn có bố con bên cạnh. Khi mẹ sinh con ông bà ngoại không thể ở bên mẹ, mẹ đã rất buồn nhưng mẹ vẫn phải gắng gượng, cảm giác không có mẹ đẻ ở bên cạnh lúc sắp sinh và lúc sinh xong là cảm giác còn tồi tệ hơn cái cảm giác lúc mẹ nghe tin ông bị bệnh, nhìn những bà mẹ khác được mẹ đẻ chăm sóc mà mẹ rớt nước mắt. Sau khi từ bệnh viện trở về, đó là thời điểm mẹ bị street nặng nề nhất, bố con phải đi làm xa không thể ở bên mẹ con mình được, lúc đó chỉ mình hai mẹ con mình bế bồng nhau. Ngày con ngủ cũng bắt mẹ phải bế mới chịu ngủ, đêm con thức bắt mẹ bế cả đêm, mẹ giường như kiệt sức, lúc đó mẹ đã khóc, khóc rất nhiều. Mẹ đã xin ông bà nội cho mẹ về trên ngoại để được gặp ông ngoại nhưng ông bà con không cho. Mẹ như tuyệt vọng, mất ngủ cộng thêm việc lo lắng cho ông ngoại khiến mẹ như muốn phát điên. Đến bây giờ khi con đã được gần 4 tháng,ông ngoại cũng đã được gặp con, mong ước của ông là có cháu nhưng đến khi mong ước ấy thành sự thật thì ông không thể bế,ôm con, chơi với con thậm chí ngay cả việc nói chuyện với con cũng rất khó khăn. Cho con nằm cạnh ông, ông lúc nào cũng hỏi " ông thương em lắm, em có thương ông không" sau mỗi lần đi viện là ông lại mang trong mình hy vọng khỏe lại ông chỉ ước " sau lần đi chữa này về ông sẽ bế được em" nghe những lời nói của ông như có hàng ngàn nhát dao đâm vào tim mẹ, mẹ không kìm được nước mắt. Hôm nay là sinh nhật mẹ con gái à, năm nào sinh nhật mẹ ông cũng đều có quà cho mẹ, khi mẹ đi làm xa ông đều không quên gọi điện chúc mừng, nhưng năm nay ông không còn nhớ nữa, mẹ hỏi ông có nhớ hôm nay ngày gì không, ông bảo không mẹ không buồn con gái à. Mẹ không cần ông nhớ, mẹ chỉ cần những lần sinh nhật sau của mẹ vẫn có ông nhưng nó là điều không thể vì giờ thời gian của ông được tính bằng ngày bằng giờ chứ không phải bằng tháng hay bằng năm. Mẹ buồn con gái à, mẹ cứ nghĩ sao ông trời bất công với mẹ, với ông bà thế. Cả đời ông bà vất vả lo cho mẹ ăn học, giờ đây khi mẹ có thể lo lại cho ông bà thì mẹ lại không có cơ hội. 25 năm, mẹ được sinh ra 25 năm thì 10 năm mẹ phải sống xa ông bà, 10 năm mẹ phải chịu tủi hờn, nhìn bạn bè vui vẻ bên bố mẹ mà mẹ thèm khát, nhưng mẹ không hề giận hay trách móc, vì mẹ biết ông bà vì muốn lo cho mẹ có cuộc sống đủ đầy hơn nên mới phải rời xa con mình. Từ khi mang bầu con đến giờ mẹ đã khóc rất nhiều, khóc vì lo lắng cho con cho ông, khóc vì những tủi hờn, khóc vì ông trời quá bất công. Mẹ dừng tại đây con gái nhé, ông lại đau con à.