Tài khoản

user_avatar
Nhi Nheo   

Tham gia từ tháng 03/2017 .

12/2017

Ba nói: cái thằng mặt heo...

Con biết không, từ khi Ba Mẹ cưới nhau, tháng nào Mẹ cũng trông ngóng con hết. Mấy dì làm việc chung phòng với mẹ, cưới xong là có tin vui liền. Còn Mẹ, 2 tháng, 4 tháng, rồi 5 tháng chẳng thấy con đâu. Sốt ruột quá, Mẹ mua đến que thử rụng trứng để canh và đón con luôn. Ba thì tháng nào cũng mua que thử thai cho Mẹ, đến tháng thứ 6 Ba mua một lượt 5 cái luôn. Cứ tưởng là thua luôn rồi chứ... Nhưng thật bất ngờ, Mẹ "phát hiện" ra con vào ngay ngày 20-10, chỉ bằng 1 que thôi, còn lại bỏ phí luôn. Hihi. Con biết không, lúc đó Mẹ một tay ôm ngực, một tay che miệng lại vì bất ngờ và vui sướng. Ba đi làm xa, Mẹ nhắn tin zalo thông báo Ba biết, rõ ràng là Mẹ thấy "đã xem", nhưng sao Ba lại không có phản ứng hay động tĩnh gì hết trơn. Mẹ cố bình thường, chờ đến tận cuối ngày, ức quá Mẹ mới hỏi, thế là Ba cười phá lên. Ba nói: heo không biết đâu, thấy que 2vạch là anh không ngủ trưa được luôn, tủm tỉm cười suốt thôi. Đấy, đó là khi nhận được tin có con. Còn hành trình mang thai của Mẹ cũng khá suôn sẻ, Mẹ ăn được ngủ được, có ngộ cái là Mẹ nghén mùi xà bông giặt đồ với nghén...lạnh. Mọi người bảo, thế là sướng rồi, khỏi phải giặt giũ gì, nhưng khổ nỗi là mùi xà bông nó bám trên áo quần Mẹ cũng không chịu được, thế là phải giặt "chay" đồ của Mẹ, hoặc lấy xà bông gội đầu pha loãng, chứ không thì Mẹ trở thành Mẹ bầu ở dơ trùm luôn rồi. :-). Suôn sẻ đến 34 tuần thôi, Mẹ phát hiện dư ối, ăn uống kiêng khem lại. Cũng may là con vẫn tăng cân bình thường nên Mẹ đỡ lo. Tuần 35, đúng hôm kỉ niệm 1năm ngày cưới của Ba Mẹ, đi đo sức khỏe của con, Mẹ mệt, làm con cũng mệt theo. Bác sĩ chuyển Mẹ qua cấp cứu gấp, Ba con tỉnh cả cơn buồn ngủ, xanh mặt đi theo Mẹ. Lại may mắn là sau cuộc kiểm tra con không sao, tất cả trở lại bình thường. Ba Mẹ thở phào nhẹ nhõm, hôm nay là ngày đặc biệt thật, nhưng Mẹ không muốn gặp con lúc này đâu, vì con còn nhỏ quá mà. Vất vả đến 38 tuần, Mẹ xin nghỉ làm, sợ con so ra sớm, thế mà ở nhà ăn ngủ, đi ra đi vào mà con chưa chịu ra, đến 40tuần, ai cũng bảo con lì. Ba thì : thằng nhỏ cứ nghe nói : ăn cái này rồi đi đẻ, ăn cái kia xong đi đẻ, nó mê ăn quá không chịu ra. Ra ngoài đi, Ba cho ăn nhiều hơn. Haha.... 40 tuần 1ngày, có dấu sinh, Mẹ và bà Ngoại cụ bị vào viện. Ngoại hỏi điện thoại cho Ba nó chưa? Mẹ tỉnh bơ bảo chưa. Bà Ngoại la, bảo là giờ này mà chưa chịu điện thoại nữa, chờ đến khi nào? Dấu sinh thì dấu sinh, Mẹ cứ phăm phăm tự đi làm thủ tục nhập viện, tự nhủ: sao im re vậy, sao không đau bụng gì cả? Nhưng thắc mắc của Mẹ không bao lâu thì có câu trả lời, vừa vào phòng chờ kiểm tra sức khỏe em bé, nằm xuống là Mẹ bắt đầu đau, cứ quặng rồi quặng đau. Mẹ tưởng là đau đẻ chứ, ai dè bác sĩ nói: sao ca này gò dữ vậy. Ôi trời ơi, mới đau gò thôi con à. Qua gần 2h chịu đựng và khám trong, Mẹ sà ối vì dư ối quá, bác sĩ phán Mổ. Mẹ vừa sợ vừa mừng. Sắp được gặp con rồi. Bác sĩ mổ chỉ gây tê thôi nên Mẹ tỉnh lắm, bắt con ra, con cất tiếng khóc chào đời là Mẹ cũng rớt nước mắt. Con khóc to lắm, tiếng khóc của con Mẹ ghi nhớ mãi, thậm chí nếu trong vô vàng tiếng khóc của trẻ, Mẹ cũng sẽ nhận ra được tiếng khóc của con. Cả Ba cũng vậy, Ba bảo : Anh nhận ra được tiếng khóc của thằng nhỏ. Đúng là tình Phụ-Mẫu tử thiêng liêng thật, như có một sợi dây vô hình gắn kết chúng ta lại với nhau. Giờ đây, con được hơn 6 tháng rồi, trộm vía con ăn ngoan, ngủ ngoan cho Ba Mẹ đi làm. Con phải cố gắng phát huy hơn nữa nhé thằng mặt Heo của Ba, bé Kun của Mẹ. P/s: - Mẹ bô lô ba la hơi dài dòng quá, nhờ Bibabo giữ kỉ niệm này giúp Mẹ, con phải đọc hết nhé. Sau này Mẹ sẽ kể thêm tiếp tục dựa vào trí nhớ tuổi già của Mẹ. Hihi. - Ba Mẹ yêu con, con trai Minh Nhiên.