Tài khoản

user_avatar
Mẹ Quang Huy   

Tham gia từ tháng 08/2017 .

06/2018

Kết hôn em lãi được một đại gia đình yêu thương!

Thân chào các mom! Ngày còn bé mình hay lon ton thủ thỉ bên tai má: "Sau này lớn lên con hổng có lập gia đình riêng đâu, con ở với ba má mãi mãi thôi". Câu nói tưởng chừng như là một lời hứa đùa ngây ngô của một đứa trẻ con thôi nhưng mãi đến cấp 2, rồi cấp 3- là cái tuổi thần tiên, mộng mơ nhiều cảm xúc nhất của lứa tuổi học trò, mình vẫn chưa có một mối tình vắt vai nào. Vì cái lời tuyên thệ lúc nhỏ mà mình cố chấp ép mình hướng theo phong cách " như một thằng con trai".Cái tánh kiêu ngạo, ương bướng, nghịch phá như mình thì trai có thích cũng không quá 2 tuần là nản bỏ chạy mất tiêu rồi thì lấy đâu ra nổi một mối tình ô mai chua các m nhỉ. Rồi sau này lên Đại học, vào trúng cái lớp toàn gái không là gái. Nhìn đỏ con mắt mới được 7 anh thanh niên sinh viên nhưng vóc dáng thì như mấy em học sinh mà mình hay đùa là bọn " trẻ trâu". Đúng các kiểu mình không ưa một tí nào. Năm 1, năm 2, năm 3 , rồi năm 4 mình vẫn khư khư dữ nguyên si lời hứa năm nào với ba má. Ngoài việc đi học, đi chơi với mấy đứa con gái thì ngoài ra mình không ham thiết lập một mối quan hệ nào mới mẻ cả. Đến lúc này má thấy cũng không ổn, nên cứ hối thúc giới thiệu con trai bác này bác kia cho mình làm quen. Nhưng đâu lại vào đấy, mình vẫn không hề lay động. Cho đến khi ra trường, mình may mắn có việc làm ổn định ngay. Thế là chằm hăm cấm đầu cấm cổ vào làm, cống hiến hết mình cho sự nghiệp. Hôm gần tối nhà mất điện, ngồi hóng gió ngoài sân má hỏi: " Sao bé hông chịu lấy chồng cho má nhờ". Mình nguẩy nguẩy cái đầu: " Èo ơi! ở có ba má nuôi sướng thấy mồ, có chồng chi cho cực má. Má kí cái đầu mình một cái rồi tiếp lời: " Cô ơi, ba má có sống đời ở với cô được lâu đâu. Là con người phải cần có một người bạn đời đồng hành cùng nhau để chia sẻ, đồng cảm cùng nhau những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc đời này cô ạ. Rồi có vài ba đứa con để thủ thỉ như cô cứ lẽo đẽo theo má vầy nè." Mình cười hì hì ậm ờ cho qua chuyện. Nhưng đêm đó tự dưng lại mất ngủ, cứ suy nghĩ mãi về chuyện gia đình tương lai. Nằm gác tay lên trán, có lẽ suy nghĩ của mình lúc bé quá cố chấp, cứ ỷ y vào ba má mãi, nỗi sợ hãi cho một mối quan hệ mới, sự tự tin cho tương lai. Ôi, tất cả đều mơ hồ. Các m biết không, mình rất sợ sự vấp ngã, sự lựa chọn, rồi sự đỗ vỡ. Có lẽ sự bao bọc quá kĩ của ba má làm cho mình chỉ biết cuộn tròn trong chiếc vỏ ốc mà không chịu ngoi đầu ra xem thế giới bên ngoài. Thật ra, sau khi đi làm một thời gian, mình đã quen được một người bạn khá là hợp ý. Tuy nhiên mình không thể phiến phiến gọi đấy là người yêu được. Qua 1 năm chúng mình khá thân nhau, Anh bắt đầu đặt vấn đề với mình nhưng mình vẫn chưa thể nào can đảm trả lời ngay được. Mình hẹn anh: Em cần thời gian suy nghĩ. Anh là người khá sâu sắc và nhẫn nại, mình biết chắc anh sẽ nói : Anh chờ được. Tối hôm đó mình lại một phen trắng đêm suy nghĩ. Hình như mình quá khắc khe với bản thân, tự hỏi sao người ta yêu, ghét, giận hờn rồi chia tay thì cái rụp không đắn đo tẹo nào còn mình thì như cả một bầu trời suy tư. Thật ra, với mình, yêu nhau rồi kết hôn lập gia đình không hề là vấn đề đơn giản chút nào. Mà là cả một quá trình vun vén lâu dài. Bởi vậy một khi mình chính thức quyết định tìm hiểu ai mình sẽ cố gắng xây dựng mối quan hệ lâu dài và có tiến triển tương lai. Một năm sau nữa, má hỏi giỡn chơi: " cái thằng người dưng của mày sao rồi con, nó có chịu rước mày chưa hay mày đợi má đuổi đây, lâu quá rồi hen". Mình cũng với cái điệu nguẩy nguẩy cái đầu lắc khắc đáp: Người dưng là hổng có gọi gia đình được nghe má. Má dập lại mình ngay: Ối trời ơi trời, con bé này hay ghê, học rộng học cao mần chi vậy mà nói nghe zui, đợi chi phải có huyết thống mới gọi gia đình. Miễn những ai yêu thương nhau, về ở đời ở kiếp, ốm đau bệnh tật đều sát cánh bên nhau thì là gia đình thôi. Bé nói bậy bạ ra đường họ cười thối mũi nghe con". Mình khá mắc cười với lập luận của má, nhưng thật là đáng ngẫm. Nghĩ cũng hay, hai con người không có máu mủ với nhau liệu rằng có chấp nhận yêu thương vô điều kiện, hi sinh vì nhau, bỏ qua mọi tính cách cá nhân đời thường để sống chung dưới một mái nhà được không? Thật, không dấn thân vì tình yêu mà thử thách bản thân một phen sẽ không cảm nhận được bức tranh đầy sắc màu của cuộc đời này. Và rồi cái đám cưới màu hồng của mình đã êm đềm diễn ra khá thành công và tốt đẹp. Sau đám cưới như tục lệ mình phải về gia đình chồng làm dâu vài hôm. Thật sự, sống chung với nhà chồng không hề áp lực đáng sợ như mình tưởng.Cảm thấy khá may mắn khi có một má chồng cực hiền, ba chồng vui tánh, anh chị em thì rất ôn hòa và dễ thương. Vậy nên lúc nào mình cũng tự hào và hanh phúc khi có thêm một gia đình yêu thương mình nữa. Được một tuần phép, thì vợ chồng mình dọn về tổ ấm bé nhỏ mà trước hôn nhân chúng mình đã cùng nhau vun vén xây đắp nên. Có thể nói cuộc sống riêng tư của đôi vợ chồng son nhà mình vô cùng thoải mái và hạnh phúc dưới ngôi nhà nhỏ xinh này. Chúng mình cùng nhau nấu ăn, cùng nhau tắm gội, cuối tuần thì cùng nhau đi du lịch... Nói chung cuộc sống đầy màu hồng ngập tràn trong căn nhà của chúng mình mỗi ngày. Mãi đến 2 năm kết hôn chúng mình mới có baby. Dường như cuộc sống gia đình mình trở nên khá đảo lộn khi có thêm một thành viên. Mặc dù đã được chuẩn bị tâm lý lẫn tâm thế nhưng sao mình vẫn cảm thấy khá stress từ sau khi có con. Cuộc sống mình trở nên bận rộn, suốt ngày loay hoay bên con, soạn sửa cho con đủ kiểu, con khóc, con bú, con đái, con ị... ôi sao những công việc không tên cứ xoay mãi trong đầu óc mình. Mình là người khá cầu toàn nên tất cả mọi thứ phải đúng y như quỹ đạo, giờ giấc mình sắp xếp nhưng mình đã quá ảo tưởng về khả năng làm mẹ các m ạ. Trẻ con, đặc biệt là sơ sinh, mình không thể nào bắt ép nó vào khuôn khổ nào được. Mọi thứ mình lên kế hoạch đã bị trật mất ra vòng tròn quỹ đạo mình tự tạo. Vậy là mình buồn, mình mệt mỏi, bực bội, không kiểm soát được cảm xúc, mình cáu bẩn với tất cả mọi người, đặc biệt là người chồng yêu thương mình hết mực cũng bị mình càm ràm nặng nhẹ đủ điều. Nhưng đúng là tình yêu các m ạ, mặc dù mình có trở nên như thế nào thì chồng vẫn ở đó, vẫn chăm sóc, vẫn an ủi, vẫn động viên, vẫn chia sẻ cùng mình hằng đêm, hằng ngày. Chỉ có sức mạnh tình yêu mới làm con người ta biết cảm thông châp nhận nhau. Mình nhớ rất rõ, một ngày mưa, con đang ngủ, hai vợ chồng vén màn cửa sổ để ngắm mưa cùng nhau, anh bảo: Anh ước gì có thể là em để chịu đựng những gì em đã trải qua khi mang thai và sinh con. Nhưng em à, chỉ có thiên chức một người mẹ mới có thể làm những điều thiêng liêng ấy cho con cái chúng ta thôi em. Em hãy cố gắng hết sức có thể để làm tròn thiên chức ấy giống như em đã trọn vẹn thiên chức làm vợ với anh. Nghe xong, mình đã suy nghĩ và khóc rất nhiều. Tự trách bản thân, sao lại có thể hành động điên rồ những ngày qua. Mình thật ích kỉ, chỉ biết cảm xúc nhất thời mà thôi, đứa trẻ cũng cần phải làm quen với môi trường bên ngoài cũng như mình phải làm quen với vai trò làm mẹ. Ba tuần sau, mọi thứ dường như đã ổn hơn. Mình cũng đã bình tâm trở lại. Đúng là con cái là sợi dây gắn kết gia đình lại với nhau hơn. Thấy vợ khỏe, con ngoan mình cảm nhận được chồng mình yêu thương, chăm sóc cho gia đình bé nhỏ này hơn. Anh không còn ham đá bóng như xưa, chấp nhận bỏ trận bóng hay để về bên vợ con, mọi công việc gia đình anh đều cán đáng hết. Và hạnh phúc nhất là khi đi đâu, làm gì anh đều hoàn thành nhanh chóng để quay về tổ én nhỏ này. Vậy nên người ta bảo: Hay không bằng hên, lấy được người chồng tuyệt vời như vậy, có được gia đình chồng thương yêu mình thấy đấy cũng là phước lớn trong cuộc đời mình. Bây giờ nghĩ lại, lời thệ hồi trẻ thật là ấu trĩ. Nếu như vậy có lẽ cuộc sống mình sẽ trở nên cô đơn, cô độc vô cùng vì không có ai sẻ chia. Ngày nay, thầm cảm ơn đời đã cho mình có một gia đình nhỏ bé nhưng hạnh phúc lớn lao như này. Sắp đến ngày gia đình Việt Nam. Mình xin gửi lời chúc đến tất cả các gia đình mãi luôn hòa thuận và hạnh phúc lâu bền! Cám ơn bibabo đã tạo cơ hội cho mình được tự sự lại khoảng thời gian đẹp đẽ đầy đáng nhớ mà mình đã trải qua để xây dựng được một gia đình nhỏ bé này trong xã hội.
Xem thêm bình luận