Tài khoản

user_avatar
Trương Thắm   

Mang thai 33 tuần.

08/2018

MIU - TÌNH YÊU CỦA MẸ

Mới ngày nào thôi, mẹ vẫn là một cô sinh viên chẳng biết gì, chỉ ăn rồi học và chơi cùng lũ bạn. Ấy thế mà mẹ quen bố con, bố lừa giỏi lắm, lừa đúng nghĩa ấy và mẹ có con. Những tưởng biết có bầu bố con sẽ rời cả mẹ con như bao gã đàn ông khác mà mẹ đọc trên các diễn đàn. Nhưng không, bố đón nhận và rất thương mẹ con mình. Hạnh phúc chưa kịp mỉm cười thì... Gđ nhà nội con ấy, họ thích tiền, sống vì tiền, nhà mẹ k có gì nên họ không thích, họ còn đặt điều cho mẹ trộm "đôi dép đi trong nhà" đến "cái sạc điện thoại" vì mẹ là "dân nhà quê". Tủi lắm, nhục lắm, không nói thì họ cho rằng họ nói đúng. Mà nói thì họ bảo "có ăn có học mà cãi ng lớn, mất dạy". Thế là mẹ mang bầu em, nhà họ biết nhưng k cho cưới, mẹ sợ nên cũng k dám nói với ông bà ngoại, còn bố con vì bảo vệ mẹ mà bị đuổi ra khỏi nhà. Con biết không, khi ấy mẹ tự đi làm, tự lo Cs nên k xin tiền ông bà nữa, nhưng mẹ nghén quá, thế là phải nghỉ việc, bố con đi làm từ sáng tới tối đi bằng xe bus đã tốn 1 khoản rồi nhưng cuối cùng bị họ lừa tiền. Nhớ lại khoảng thời gian đó, mẹ chỉ trực trào nước mắt mà tủi thân. Trong nhà có khi chỉ còn 10k có khi không nổi 1k. Ngta thì xem ăn gì tốt cho con, mẹ thì chỉ mong sao có bữa cơm tử tế mà ăn, mong sao con luôn khỏe mạnh. Nhớ có những hôm bố k ăn cơm chỗ làm mà mang cơm về để cho mẹ ăn, chia cho mẹ từng cái bánh mì khô. Rồi mẹ quyết định nói với mọi người trong nhà mẹ có em, nhưng vì gđ kia k cho cưới, vì họ còn nói kiểu "bố mẹ mày có đến đây quỳ xin tao cũng không cho cưới" nên ông bà khuyên mẹ bỏ con đi vì con đang còn nhỏ và vì tương lai của mẹ. Mẹ đã khóc rất nhiều, vì mẹ sợ mất con. Nhưng mẹ không sợ khổ, mẹ yêu con hơn những gì mẹ đang có, nên mẹ quyết định để lại lá thư cho mọi ng và bỏ đi dưới trời mưa. Đúng hơn là mẹ trốn chạy, tắt nguồn đt. Mẹ nhờ đến các chị bên Đạo, mọi ng khuyên và giúp mẹ rất nhiều. Và rồi người đứng ra bảo vệ mẹ vẫn chỉ là gđ bên ngoại mà thôi. "Con à, mẹ không trách con, mẹ thương con lắm, con không tiện về nhà thì lên chỗ A mà ở, đẻ trên đấy có anh có em" đấy là những gì bà ngoại nói với mẹ. Người ta đi đẻ thì về xuôi, mẹ thì vào tận trong Bản để đẻ con. Mặc dù khó khăn về kinh tế nhưng may sao mọi người nơi ấy lại rất thương mẹ con mình và cả bố nữa. Bao khó khăn mẹ chấp nhận hết, cả việc mẹ đi đẻ em ấy. Nhớ lắm con gái à, 2 ngày liền con gan lì lắm, mẹ thì ngất lên ngất xuống vì k ăn được gì và vì kiệt sức. Nhưng mẹ vẫn quyết định đẻ thường và đẻ trong trạm xá. Đúng là đau như đau đẻ, cơn này chưa qua cơn khác lại tới. Nhưng 8h sáng của 2 ngày sau ấy em đã chịu ra sau khi mẹ bị rạch... Mẹ thấy em, mẹ thấy hạnh phúc và hết mệt, hết đau, mẹ cười, nhìn bố con cũng đang cười. Nhưng con biết không, chỗ Rạch ấy mẹ bị khâu sống bằng chỉ thường đấy, con biết đau lắm không, khi ấy đau quá mà rớt nước mắt, nhưng vì câu nói của bố con mà mẹ chịu đựng được "vk đau lắm à, cắn Ck đi, đừng cố chịu đựng thế" và rồi bố đưa tay ngang miệng mẹ con gái à. Đấy, ngày hôm ấy là ngày hạnh phúc của mẹ vì có 1 cô con gái và 1 ng Ck quan tâm thầm lặng. Nhưng rồi, cũng chỉ 1 tháng bố bế con, ôm con như thế và cùng với mẹ bên con. Bà ấy gọi bố con về, bảo về thì làm cho bà, bà trả tiền cho. Còn nếu k về thì từ nay đi không mẹ con gì hết và nhiều lắm. Bố con nghĩ nếu làm hài lòng bà thì biết đâu bà chấp nhận mẹ và con nên bố đồng ý về. Còn lại 2 mẹ con nơi đất khách, thỉnh thoảng được các bác qua thăm, nhưng khổ thế nào con còn nhớ không? Thuê được căn nhà thì tạm bợ, mà trời mưa thì khắp nơi đều dột và ướt, mẹ phải kéo giường nơi nào không ướt cho con nằm, khi ấy mẹ thấy mình thật là mạnh mẽ vì yếu đuối cũng có ai xem đâu, nên mẹ phải mạnh mẽ vì con. Con được 3 tháng mà chỉ khóc bé tí, không ai nghe thấy con khóc cả vì nhỏ quá, mẹ sợ. Mẹ gọi cho bố lên đón mẹ con mình về Thái Nguyên, bố lên và cả nhà chúng ta về đó. Có người thuê phòng cho rồi chỉ việc về thôi. Bà cụ và chị gái của mẹ đang ở đấy đợi mẹ con mình, mẹ thấy vui vì sắp không phải 1 mình nữa. Nhưng về tới nơi bố con cũng phải về "nhà của bố" ở Hà Nội. Con nhìn xung quanh lạ lẫm nhưng con không khóc mà chỉ nhìn mẹ. Ánh mắt ấy, mẹ nhớ lắm, con thật can đảm và nghị lực. Mẹ xin lỗi vì cũng ngày hôm ấy vì mệt quá mà mẹ đã đánh rơi con từ trên bụng mẹ trên giường xuống đất. Con khóc, tiếng khóc như xé tan mọi thứ, hôm ấy mẹ đã nghe thấy tiếng con khóc to, mẹ thấy lo mà cũng mừng vì con không sao. Ổn định cuộc sống mẹ cũng để con lại cho bà cụ trông và mẹ đi xin làm công ty. Mẹ đi làm, nhớ con lắm nhưng phải kiếm tiền để trang trải cho mẹ con mình chứ còn tiền ai cho đâu, bố cũng mất tích vì bà ấy không có trả tiền cho bố con như đã hứa. Sữa mẹ thì nhiều, con thì phải uống sữa công thức và ăn dặm. Ngày tháng trôi qua bà ngoại ra trông con thay cho bà cụ, để cho mẹ đi làm. Mãi khi con 8 tháng bố con mới xuất hiện với 1 cái Balô và 2 bộ quần áo cùng 100k. Bố lên đi kiếm việc làm, mẹ thì vẫn làm ngày, làm đêm để kiếm tiền nuôi con. Nhưng rồi bà phải về quê, không gửi được ai nữa. Và 1 đám cưới nhỏ diễn ra tại nhà ngoại, chỉ nhà ngoại thôi, con ngoan lắm, chơi cả ngày hôm ấy. Và đủ 10 tháng mẹ phải xa con, con về ở với ông bà ngoại, mẹ đi làm xa kiếm tiền nuôi con. Nhớ con, mẹ gọi mỗi ngày cho con, con vẫn nói chuyện với mẹ nhưng ít dần. Nhớ đợt ấy, con ốm, mẹ về với con, con đuổi mẹ, "ra đi" mẹ đã khóc. Số lần con đuổi mẹ nhiều hơn, mẹ khóc nhiều, mẹ tủi nhiều. Rồi cứ thế thời gian trôi, con tròn 2 tuổi mẹ quyết định đón con ra ở với mẹ, mẹ gửi con và đi làm với tấm bằng đại học. Nhưng mẹ thấy thương con quá, mới đón con ra thì nghe tin và ngoại ốm nặng, con nhớ bà con khóc nhiều. Con cả ngày bi bô nói chuyện, đòi sang thăm bà nằm viện, bao kỷ niệm đẹp với bà ngoại mà con còn bé quá sợ con sẽ quên đi. Giờ con đã gần 4 tuổi rồi, khó khăn con cùng mẹ vượt qua, giờ đây chỉ cần nhìn thấy con yêu ngủ ngoan mà mẹ thấy xứng đáng với những lần đánh đổi. Cảm ơn con vì con đã đến bên mẹ, mẹ thấy hạnh phúc vì có 1 cô con gái ngoan như con. Tự lập, ngoan ngoãn, đáng yêu,... Mẹ yêu con Miu thối của mẹ!!! (Chúng ta cùng chờ ngày em Min ra nữa nhé, thế là hạnh phúc đối với mẹ rồi) YÊU HAI THIÊN THẦN CỦA MẸ