Tài khoản

user_avatar
Mẹ An Phú   

Tham gia từ tháng 07/2017 .

06/2018

Mang thai và sinh nở :)

Câu chuyện mình kể về quãng thời gian mang thai và sinh bé nhà mình. Cảm xúc thì vẫn đong đầy. Bé nhà mình 11 tháng rồi mà thi thoảng nhìn 2 bố con ngủ ngon mình vẫn xúc động lắm. Dài dòng mà giọng văn k hay, chỗ nào lủng củng các mẹ bỏ qua cho mình nhé: Nhớ ngày nào biết tin có bầu mẹ háo hức k ngủ được đợi sớm mai bố đưa đi siêu âm. Niềm vui chưa kịp thì vào viện dưỡng thai vì dọa sảy, mẹ và ba con lo lắng rất nhiều. Rối cũng qua, 12 tuần, 16 tuần, 22 tuần mẹ bất chợt biết tin mình thiểu ối nặng, bác sĩ bảo cơ hội thấp, sinh được con ra cũng k lành nặn đâu, mẹ đã khóc nhiều, cả ông bà ngoại cũng thế, ba mẹ đi phụ sản trung ương kết quả k có gì ngoài về nhà và đợi. Ba mẹ rất buồn, mẹ uống nước, sữa, nước dừa Rất nhiều... ối tăng vực dậy niềm tin trong mẹ. 24 tuần bác sĩ bảo: ối bt, con cái do duyên. Mừng phát khóc con ạ. 27 tuần mẹ ra rất nhiều máu, dọa sinh non. Lại nằm viện. Lại lo. 10 ngày xuất viện cũng là lúc mẹ xin nghỉ sớm để ở nhà dưỡng thai. Mẹ bị tử cung đôi, giữ thai rất khó vậy mà mẹ con mình và bố cũng đã cùng nhau trải qua 38 tuần khó khăn đó. Sinh mổ con ra, con bé tí, 2.7kg. Cô gái của mẹ tóc đen và rất xinh xắn. Cảm ơn con, cảm ơn bố vì luôn bên mẹ Sinh mổ cũng chẳng đáng sợ đâu khi biết ngoài kia có chồng đang đợi và mai thôi sẽ được nhìn thấy con 01:35 21/07/2017 tôi sinh mổ bé #Bình #An sau đó được chuyển qua phòng hồi sức. Cái khoảnh khắc trước khi ra khỏi bàn mổ là mong được nhìn thấy con, tôi mới chỉ có nhìn thấy mặt bé thôi, tại cô hộ sinh quấn con chặt lắm, chắc sợ con lạnh. Ra khỏi phòng mổ, tôi được đẩy đi gặp chồng, gặp mẹ chồng. Câu đầu tiên tôi hỏi khi gặp chồng:"Con có khỏe mạnh không?" Vào phòng hồi sức lúc 02:30, không thể ngủ vì rất lạnh tôi mong thời gian trôi qua thật nhanh. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi đi lâu như thế. Qua hơn 1 tiếng bắt đầu đau vì hết tê. Mỗi lúc đau 1 nhiều nhưng cố gắng cử động chân tay, phải như thế mới nhanh được gặp con, chưa bao giờ tôi có động lực đến thế, tôi nghĩ vậy. Đến sáng, người đến, người đi, đau mà k muốn dùng thuốc, sợ không có sữa cho con ti. Tôi nằm đếm thời gian, lúc ấy tôi nghĩ đến chồng, chắc có lẽ anh là người lo lắng mong nhìn thấy tôi lắm. Tôi luôn hỏi bao giờ thì được ra, chị ấy bảo khi nào chị xếp được phòng. Lại đếm thời gian, lúc đó đầu óc dần tỉnh táo, thều thào nói chuyện với chị nằm cạnh. Chị ấy nằm chờ sinh với tôi, tôi còn nhờ mẹ chị ấy ra gọi mẹ tôi vào. Chị ấy mổ cấp cứu, trước ca mổ của tôi. Hai chị em đau, nhưng thều thào nói chuyện mong cho nhanh qua giờ. Chị hơn 30t, lấy ck nhưng 4 năm chạy chữa mới có con. Còn tôi, may mắn hơn 1 chút là con không bắt tôi phải đợi lâu như thế nhưng 9 tháng mang thai là 9 tháng 2 vợ chồng sống trong hy vọng, thất vọng rồi lại hy vọng. Cứ động viên nhau, cố gắng vì nhau như thế thôi. Hải phòng, hà nội đi bao lần, có rồi cũng đã từng tưởng như mất đi. Bác sĩ cũng chẳng thể giải thích, lúc ấy tôi mới tin rằng con đến với chúng tôi như duyên số, giống như tôi với #Anh chẳng hạn. Chị kể về vợ chồng chị, tôi kể chuyện vợ chồng tôi. Chúng tôi đều khóc khi nghĩ đến chồng, không phải vì đau, vì khổ mà vì thấy bản thân may mắn, ít nhất là đến giờ phút ấy. Câu chuyện kết thúc nhanh, rồi 2 chị em lại nằm, nhăn nhó với cơn đau. 14h30 sau 12h nằm hồi sức, tôi được gặp chồng. 20h30 tôi được gặp an Cảm ơn ck vì tất cả. Chưa 1 phút giây nào em hối hận khi yêu và cưới anh. Cảm ơn anh