Tài khoản

user_avatar
Mẹ Coca   

Tham gia từ tháng 08/2017 .

03/2018

Mẹ ơi Cha hỡi

5/12 cái ngày mà không bao giờ tôi quên được. 12h30 tôi bắt đầu cảm thấy đau bụng từng cơn nhẹ tháng qua , vừa lúc đó t được gọi tên và vào phòng sanh để được khám và truyền dịch. Chừng khoản 15 phút sau các cơn đau thắt chặt hơn càng lúc càng đau , lúc đó tôi còn nhớ xung quanh tôi có nhiều nữ hộ sanh chăm sóc lắm , họ bảo cố lên khi họ bảo rặn thì bắt đầu. Thời gian trôi nhanh từng cơn đau gần nhau hơn cho đến khoản 3,4 giờ , họ bắt đầu bảo tôi hít thở sâu và bắt đầu rặn nhẹ . Tôi đau lắm nhưng cố bình tĩnh để làm theo cho đến lúc họ bão hãy cố sức rặn thật mạnh để đưa e bé ra thế nhưng lúc này tôi dường như kiệt sức tôi không còn đủ sức nữa . Lúc này trời đất như quay cuồng tôi không còn biết gì nữa ngoài tiếng không được rồi nhanh đưa lên mổ ngay để không kịp. Mơ màng tôi nhìn thấy chồng tôi đang cùng phụ đẩy tôi vào phòng mổ tôi như muốn nghẹn nhìn anh và nói em xin lỗi em không làm được. Đẩy vào phòng lạnh tanh lúc này chồng tôi không được vào , tôi biết anh lo lắm lúc đó tôi chỉ ước mổ thật nhanh để đem con ra ngoài được nhìn thấy con và chồng tôi mẹ tôi đỡ phải lo lắng nữa. Tôi được đưa vào một căn phòng lạ lẵm lạnh tanh ánh đèn sáng chói nhìn lên đồng hồ đã gần 6h chiều , rồi cô y tá bước đến và nói không sau rồi rán tí nhe chị . Cô ấy gắn máy rồi truyền dịch này kia rồi tim tôi mũi thuốc thật to vào xương sống dưới ,đó là thuốc gây tê . Chỉ vài giây sau mọi cảm giác đau không còn nữa , nữa thân dưới tôi không còn cảm giác gì nữa chỉ 15 phút sau tôi nghe được tiếng oa.. oa.. nước mắt rơi tôi cảm thấy nhẹ nhõm . Họ bế con lại cho tôi nhìn rồi đem con ra cho chồng tôi . Còn tôi thì chờ mai và đem xuống phòng hồi sức, dù đuối nhưng tôi không thể ngủ được vì chỉ mong mau đến giờ để xuống gặp con. Ở ngoài chồng tôi nhận con và đem xuống phòng rồi nhờ nội ngoại lo cho bé , rồi chồng tôi chạy xuống phòng chờ để chờ khi họ kêu rước tôi xuống trại . Tội con quá sanh ra phải bú sữa ngoài lại không được gần cha gần mẹ. Thế rồi suốt nhiều giờ liền và tôi được đưa xuống phòng lúc này đã gần 12 giờ đêm , con ngủ rồi nằm gần con mà tôi ứa nước mắt. Nằm nhìn mà cảm thấy mình vô dụng khi con đói khóc đòi sửa nhưng mình lại không thể cho nó bú được vì thuốc tê đã hết còn vết thương rất đau. Đến ngày thứ 3 bắt đầu tập nghiêng cho con bú nhìn con thật là đáng yêu cảm giác lúc này vui vô cùng không biết diễn tả thế nào dù vết thương vẫn còn đau. Và cho đến giờ con gần bốn tháng con vẫn bú hoàn toàn sữa mẹ , con lớn dần càng lúc càng biết thường vừa tú lại vừa nhìn mẹ và nở nụ cười thật tươi. Côca à cha mẹ yêu con , chúc con ăn mau chóng lớn.