Tài khoản

user_avatar
Mẹ khoai   

Tham gia từ tháng 12/2016 .

06/2018

“Những người đàn ông của đời tôi”

Khi tôi quyết định lấy anh không một chút suy nghĩ hay đắn đo.1 tin nhắn:”Giờ e bảo anh lấy em a có lấy không?” Và từ đã xem hiện ra ngay trước mắt.Đúng là chả có cái dại nào như cái dại nào đời thủa nhà ai đi rủ trai bao giờ.Mà rủ trai quen lâu ngày cho can đằng này rủ cái anh mà ngay họ cũng không biết.Chỉ biết a là đội trưởng của 1 đội bóng và hay gửi tiền trước các trận đấu.Ngoài ra không có 1 thông tin gì về nhau... Bố tôi-người đàn ông 60 tuổi cả đời chỉ lo mua đất và làm nhà.Tằn tiện ăn không dám ăn mặc không dám mặc toàn bộ số tiền bố mẹ làm được để lo cho 2 đứa con gái ăn học và làm nhà.Đáng ra bố đã được hưởng tuổi già an nhàn bên con cháu nhưng bố phải đi làm và nhận thêm gói lưu huỳnh.Cái ngày định mệnh gắn liền giữa 2 người đàn ông xa lạ kia là ngày bố tôi biết mình bị ung thu giai đoạn cuối.Bố k đồng ý bất kì cuộc chữa trị nào vào đòi xuất viện.Bố sợ tiền hết đất hết của hết và người cũng hết.Hôm đó ở viện bố đã nói với tôi là:” con hãy lấy chồng đi mặc dù tôi 22 và rất tham vọng.bố nói con thấy ai để ý con tốt với con thì lấy.Vợ chồng là cái duyên phận.dù con có tình yêu đẹp 10 năm chưa chắc nên vợ chồng,đôi khi ở đời mình nợ nhau cái gì đó cũng nên duyên.Con lấy đi bố lo cho rồi bố chết cũng cam”.và tôi chột dạ lúc đó tôi có vay anh ấy số tiền khá lớn...hay là...Thế là tôi nhắn tin luôn.lúc nhắn xong quả thật dơ ơi là dơ kể có cái lỗ nào xui xuống thì tốt,2 phút sau anh nhắn lại là “có.”Mà á trong khi đó có 3 anh tán cùng lúc anh nào cũng ngon thì k rủ.hic.Ngay tức thì anh phi xe sang chỗ tôi và cùng tôi đến ra mắt bố.Bố đuổi tôi ra ngoài và 2 người đàn ông nói chuyện.Lúc ra về bố bảo cuối tuần này bố ra viện và nhà họ sẽ rạm ngõ.Tôi hỏi bố thấy sao? bố bảo “Đươc” thế là cuộc đời tôi ấn định.sau khi rạm ngõ 2 ông xui gia thân nhau giã man, lui tới nhà nhau xuốt và bảo tiện lo đám cưới.ngày cưới tôi diễn ra sau đó 1 tháng.Đám cưới tổ chức linh đình nhưng bên nhà gái thì k dám làm to vì bố đang ốm đau.cả làng ra xem cơ mà.oai vênh lắm bố hãnh diện.Rồi sau đó bố sống đánh nhau với con bệnh,đau lắm nhưng các con không biết, chỉ bảo bố vẫn thế bình thường, sau này bố mất rồi tôi mới được mẹ kể là bố đau lắm toàn kê chày đá với cái đe sắt nặng 10kg nên bụng.Chỉ có mẹ mới biết bố tôi như thế nào, chúng tôi vô tư, kể cả lúc bố nhắm mắt cũng không có các con bên cạnh.Bố đuổi chúng tôi về hết không đứa nào ở lại.Bố chỉ dặn con gái cả bố không phải lo gì cả.bố chỉ cần con sống tốt và không làm xấu mặt bố mẹ là được và nhanh có con cho bố nhờ mà phải đẻ ra zai.Còn con gái út thì yếu ớt vẫn đang học năm cuối bố không yên tâm và bảo chị em phải đùm bọc lấy nhau.Và bố tôi nhắm mắt vào buổi sáng chỉ có mẹ và con gái út bên cạnh, còn tôi thì... sau khi đám tang cho bố xong sau 2 tuần tôi có bầu.vừa mừng vừa tủi vì bố tôi không được biết là có cháu ngoại, bố mong lắm ngày nào cũng hỏi có gì chưa sao lâu thế có định để bố nhắm mắt không-bố tôi đùa thế.Và ku cậu được chào đón như thế đấy.Đến bây giờ đã tròn 1nam 1 tháng ngày mất của bố và cháu ngoại cũng được vừa hết cữ.Không biết bố bên đó ổn không?... Giờ ngắm ku con ngủ tay chân vắt vẻo lại nhớ tới bố nhớ tới người chồng mà gần như mình đánh cược 1 ván lòng thấy vừa vui vừa tủi.Vui vì mình đã thắng có 1 ông chồng yêu mình biết cho gia đình con cái và gia đình bên ngoại.Buồn vì bố đã đi không được biết rằng bố đã nên chức ông ngoại 1 cách hãnh diện.Tôi cũng phải thầm cảm ơn vì cuộc đời này đã quá tốt với tôi.Cảm ơn những người đàn ông đó đã đến bên cạnh tôi!