Tài khoản

user_avatar
Ẩn danh

Tham gia từ tháng 03/2022 .

03/2022

Vợ chồng mình cưới nhau được hơn 1 năm, những vẫn chưa có em bé.
Dịp này, mình bị covid, đành phải cách ly mỗi người ở 1 phòng để mình không lây cho chồng.
Lúc bình thường cuộc sống hôn nhân của 2 đứa khá tốt, vui vẻ quấn quýt, thường dính lấy nhau như sam, chồng cũng rất yêu chiều mình. Lần này mình bị f0, giữ khoảng cách đúng là chuyện cần, và phải làm, thế nhưng mình lại khá thất vọng
Mình không nghĩ là chồng sẽ rạch ròi như thế.
Mình f0 thì tránh chồng là chuyện đương nhiên, thực sự đâu muốn chồng bị. Nhưng nếu đổi lại là mình, mình vẫn đeo khẩu trang, vẫn xáp vào như bình thường, với niềm tin là mình sẽ không bị lây đâu, mà có lây thì cũng chả sao cả..
có thể mình đang thật ích kỉ vì áp đặt suy nghĩ của mình lên chồng, vì chồng cần đc khoẻ mạnh để còn chăm sóc vợ, chạy việc nhà, nhưng chồng của mình thì mình mới như vậy, chứ người khác thì ai mà thèm.
Bỗng dưng cảm thấy mình trở thành gánh nặng, cái cảm giác mà đúng lý ra vợ chồng mình sẽ không thể có. Điều đó làm mình bất ngờ lắm
Mình cũng cố gắng nghiêm túc nhất có thể, lúc nào cũng đeo khẩu trang và không đứng gần chồng, nhưng cũng có đôi lần mình quên mất, ví như chiều nay mình ăn cơm xong mang tô ra rửa, có bịt khẩu trang đàng hoàng, chồng mình thì không mang khẩu trang. Mình cũng quên mất chi tiết đó, tiến lại 1 bước và chồng mình giật nảy mình lùi lại 1 bước, như thể tránh tà.
Có phải là mình quá nhạy cảm không ạ? Việc này làm mình suy nghĩ rất nhiều, bỗng nhiên phải ngẫm lại tình cảm vợ chồng…