Tài khoản

user_avatar
Mẹ Su   

Con 1 tháng.

10/2017

Vô tình đọc được thấy hay nên chia sẻ cho các mom cùng đọc

TÔI LÀ NGƯỜI ĐẾN SAU Trong 3 năm đầu làm SV, tôi chỉ chăm chú vào học, mặc dù các bạn cùng lớp đều đã có người đưa đón. Đôi lúc tôi thấy tủi thân, tôi tự hỏi sao mình không được xinh đẹp, ưa nhìn như các bạn, học giỏi, học bổng có nghĩa gì khi mình cô đơn vào các ngày lễ và cuối tuần? Anh!! Trong lớp tôi và anh thay nhau dẫn đầu về thành tích học tập. Anh luôn là tâm điểm chú ý của các bạn gái. Anh cao lớn, có khuôn mặt sáng sủa với chiếc mũi cao, đôi mắt sáng thông minh và nụ cười rạng rỡ. Ai cũng khen anh đẹp trai, thông minh và chăm ngoan. Tôi ngưỡng mộ anh, nhưng tôi biết mình không dám mơ tưởng...tôi thấy vui mỗi khi anh cùng tôi thảo luận những vấn đề khó, bàn về các chuyến du lịch của khối...anh thật năng động và hài hước. Vì cùng trong ban cán sự lớp, tôi với anh khá thân nhau. Sinh nhật anh tôi đều tới chúc mừng và ngược lại, anh cũng tới tặng quà tôi. Năm thứ ba đại học, vào ngày sinh nhật tôi, anh không đi một mình. Bên cạnh anh là 1 cô gái xinh xắn và nhí nhảnh. Anh giới thiệu, cô ấy là H, sinh viên năm thứ nhất cùng trường. Ngoài mặt cười nói hỉ hả chúc mừng anh, nhưng tim tôi nhói khẽ. Anh đã yêu, và từ giờ anh thuộc về một người khác. Tôi thấy ghen với cô bé đó, mặc dù không thể phủ nhận, họ quá đẹp đôi. Trông hai người rạng ngời hạnh phúc tay trong tay, tôi chỉ muốn bật khóc! Ngày vui của tôi năm đó trở thành ngày tôi rơi lệ suốt đêm. Giá như đấng sinh thành cho tôi một khuôn mặt xinh đẹp như cô ấy, có lẽ, người mà anh âu yếm, sẽ là tôi. Những ngày sau đó, tôi sống trong nỗi đau thầm kín. Bình thường tôi hay kiếm cớ để nhờ anh qua chở tôi đi học, vì tiện đường đến trường. Bây giờ, anh đã bận quan tâm cho người khác. Ngày ngày lủi thủi tới lớp, mỗi lần nhìn anh và H quấn quýt bên nhau, tôi đau khổ vô cùng. Ngoài mặt, tôi vẫn phải cười tươi và làm như không có chuyện gì xảy ra. Thời gian cứ thế trôi, tôi dần quen với nỗi đau cắt lòng ấy. Giá tôi không gặp họ hàng ngày, có lẽ tôi sẽ quên. Nhưng điều đó là không thể. Một ngày nọ, tôi thấy anh tới trường một mình. Trông anh khác mọi ngày, đôi mắt sáng luôn ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời ấy bỗng trở nhuốm màu buồn u uất, anh không cười nói vui vẻ như mọi lần với bạn bè mỗi khi bước vào lớp. Anh ngồi phịch xuống ghế ngay gần tôi, đổ gục xuống bàn như đang quá mệt mỏi. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành với tình yêu của anh. Vừa tò mò, xen lẫn vui mừng-nhẽ ra tôi không nên thế, tôi vỗ vai anh hỏi nhỏ:"D có chuyện gì vậy, chia sẻ được không?" Anh ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:"bọn mình chắc sẽ chia tay thôi, H sắp du học, cả nhà cô ấy cũng di cư sang đó". Tôi sướng run người khi nghe anh nói, mặc dù nhìn anh, tôi cũng đau lòng vô cùng. Tôi hỏi anh H không thể ở lại vì ty với anh hay sao? Anh chỉ lắc đầu, nhìn anh buồn quá! Những ngày sau đó, tôi tận dụng mọi cơ hội để thăm hỏi và động viên anh. Tôi chép bài hộ khi anh lên cơn sốt phải nghỉ học. Tôi mua quà tới cho anh, gọi điện thoại mỗi tối kể chuyện vui cho anh cười. Cứ như thế, sau hơn một tháng kể từ ngày H ra nước ngoài. Anh đã đi học lại, cho dù ánh mắt khác xưa rất nhiều. Chúng tôi bước vào năm cuối đại học. Tôi tìm được công việc làm thêm rất phù hợp với chuyên môn của mình, lương cũng cao, tôi rủ anh cùng làm. Từ đó hai đứa càng có điều kiện gần nhau hơn, chúng tôi đi đâu cũng có đôi cặp. Các bạn cùng lớp bắt đầu bàn tán, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Một lần cả lớp đi chơi hai ngày. Buổi tối đốt lửa trại, chúng tôi thức suốt đêm để nói chuyên. Cảm xúc dâng trào, tôi ngả đầu vào vai anh và nói tôi yêu anh từ lâu lắm rồi. Anh không nói, nhưng nắm tay tôi thật chặt, vậy là tôi đã có anh. Biết chúng tôi yêu nhau, bạn bè không dấu nổi sự ngạc nhiên. Nhiều lời bàn tán tôi "bỏ bùa" anh. Cô bạn thân khuyên tôi hãy nhìn lại mình trong gương và nên tỉnh táo, vì chúng tôi "quá lệch" về ngoại hình. Tôi chỉ cười. Cha mẹ và chị tôi không tin khi tôi nói chúng tôi yêu nhau. Mãi cho tới khi anh tới nhà đặt vấn đề, họ mới tin. Nhưng tôi biết họ vừa mừng, vừa lo cho tôi. Gia đinh anh bề thế hơn nhà tôi. Trong khi bố mẹ tôi chỉ là công chức bình thường, sở hữu ngôi nhà nhỏ thì nhà anh là căn biệt thự lớn nằm ngay trên phố chính của thủ đô. Bố mẹ anh còn có nhà mặt phố cho thuê. Mọi thứ tôi đều kém anh. Nhưng anh vẫn chọn tôi. Cho dù tôi biết, nhà anh mong có người con dâu khác hơn là tôi! Tôi đã thành công khi trói buộc anh bên mình, và sau khi tốt nghiệp 2 năm, chúng tôi đám cưới. Tôi đã có bầu 2 tháng khi mặc váy cô dâu. Con trai ra đời là lúc anh thăng tiến. Với trí tuệ và khả năng vượt trội, chồng tôi nhanh chóng giành được tín nhiệm của cấp trên. Anh đã được tiến cử vào vị trí top trong 1 tập đoàn tài chính nước ngoài có hoạt động ở Việt Nam, lương anh rất cao và tôi là người nắm thẻ ATM của anh. Tôi cũng có 1 vị trí tốt tại đai sứ quán một nước Châu Âu. Thu nhập hàng tháng hai vợ chồng tính ra cũng xấp xỉ 10.000 đô la/tháng. Chúng tôi tận dụng vốn mua bán bất đông sản, lãi mẹ đẻ lãi con. Chúng tôi đã có một khoản tài sản đủ lớn để yên tâm cả đời, ngoài 3 căn biệt thự ở khu vực đắt nhất thủ đô. Môi năm cả nhà đi du lịch Châu Âu, Úc hoặc Mỹ, Sing, Hong Kong. Cuộc sống tưởng chừng quá mãn nguyện, tôi cảm ơn ông trời đã quá ưu ái mình. Bạn bè vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị với tôi: một con bé xấu xí nhưng gặp may! Sáng nay bận rộn với con gái út nên bây giờ tôi mới có thời gian lên diễn đàn để viết tiếp. Con gái sắp tròn 1 tuổi. Cả hai đứa đều giống tôi, không giống anh. Mặc dù anh thương con hết mực, nhưng chúng tôi không tránh khỏi những lời dèm pha và chê bai của nhà anh. Trong những lần tụ họp với nhà chồng, bố mẹ anh luôn có ý chê con tôi xấu, tôi hiểu hai người muốn "phê bình" anh vì tội lấy vợ "xấu". Đã nhiều lần tôi muốn bật khóc và đứng dậy trốn chạy những câu nói đó, nhưng anh luôn ở bên nắm tay tôi thật chặt. Nhìn vào đôi mắt của anh, tôi biết mình không nên đòi hỏi nhiều, tôi đã có những thứ quý giá nhất rồi! Công việc của anh rất bận nên anh thường xuyên về muộn, năm đầu sinh cháu đầu lòng, tôi nghỉ hẳn ở nhà chăm con. Anh là người chồng tâm lý và tình cảm. Mỗi khi thấy tôi mệt mỏi, bơ phờ, anh luôn gọi điện thoại cho mẹ đẻ tôi, nhờ bà tới giúp. Do nhà bố mẹ tôi quá chật nên tôi không về đó được, nếu không, anh luôn sẵn lòng. Nhiều bạn cùng lớp ghen tị với tôi vì chồng chúng nó gia trưởng hơn, không được thoải mái như anh. Khi con trai đầy năm, đủ cứng, anh nghỉ phép 1 tháng cho tôi sang Úc nghỉ ngơi, thăm bạn bè. Tôi như bơi trong hạnh phúc và sự viên mãn! Thế nhưng không ai có thể quá hạnh phúc trong cả cuộc đời, năm con trai gần 3 tuổi, sóng gió đã ập tới đe dọa hạnh phúc gia đình tôi! Tôi cảm nhận thấy sự thay đổi trong anh. Anh vẫn về đúng 8 pm hàng ngày, vẫn chơi với con và hỏi han vợ. Nhưng khi chúng tôi lên giường, ở anh có 1 sự gượng gạo và xa lánh! Chúng tôi lấy nhau khi mới hơn 20 tuổi, nên chuyện quan hệ khá xuôn xẻ. Một tuần vài lần lad chuyện bình thường. Cũng có lúc ít hơn vì anh quá tải với workload cuối năm, nhưng tuần nào chũng tôi vẫn thỏa mãn chuyện ấy. Anh chỉ hôn nhẹ vào trán tôi và chúc tôi ngủ ngon. Cứ thế, qua hai tuần, tôi không tài nào ngủ ngon cho được, tôi biết đã có chuyện gì đó. Anh cũng không ngủ ngon, tôi nghe thấy anh thở dài. Khuôn mặt anh trầm tư hơn, có những lúc ngồi bàn ăn, tôi kể chuyện con cái, chuyện gia đình, anh như không nghe. Maiz tới khi tôi gọi to, anh mới như sực tỉnh! Tôi khoing muốn sống như vậy, tôi cần tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra với chồng tôi. Linh cảm cho tôi biết, nó liên quan tới người phụ nữ khác! Tôi xem lén nhật ký cuộc gọi trong máy chồng. Nhưng không thấy gì. Tin nhắn cũng vậy. Vừa cảm thấy yên tâm phần nào, tôi lại lo có thể anh có số liên lạc riêng chăng? Làm thế nào đây, chồng vẫn khác trước, tôi không muốn bó tay ngồi nhìn. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định tới nhờ người bạn cùng làm với chồng. Cô bạn này không thân lắm, nhưng vì gia đình, tôi sẽ phải có cách tranh thủ sự thông cảm của cô ấy. Lần tìm được contact của bạn, tôi vội gọi điện hẹn nó ăn trưa. Tôi đưa cả con trai theo. Cô bạn ngạc nhiên khi tôi hẹn nó vì sau khi tốt nghiệp PT, cả hai không liên lạc. Cho tới khi nó trúng tuyển vào công ty chồng tôi, cũng mới đây, thì chúng tôi cũng chỉ chat trên fb. Sau màn chào hỏi, ôn lại kỷ niệm học trò, tôi tâm sự với nó về hoàn cảnh hiện tại. Tôi cầu cứu bạn giúp đỡ, làm tay trong cho tôi để theo dõi chồng. Lúc đầu bạn từ chối, nó sợ rắc rối. Nhưng khi tôi trỏ đứa con thơ đang tha thẩn chơi bên cạnh, và như quỳ xuống van xin , thì nó gật đầu. Ngày hôm sau, tôi thấp thỏm chờ tin. Đầu giờ chiều, bạn tôi gọi. Nó nói chồng tôi không đi ăn trưa cùng mấy người ở công ty như thường lệ, đã gần tháng rồi. Thông tin này nó moi được từ một anh bạn của chồng tôi, cùng trong công ty. Tôi nhờ nó đi theo chồng, nhưng nó từ chối. Nó chỉ giúp được thế thôi. Dù gì chồng tôi nắm quyền sinh sát trong tay, lỡ có chuyện, khổ thân nó. Tôi đã có manh mối, và tôi muốn tự mình khám phá! Tối đó chồng về muộn hơn thường lệ, anh kêu mệt, không muốn ăn và đi nằm sớm. Tôi chỉ muốn kéo tay chồng lại để hỏi thẳng, anh đang làm gì sau lưng tôi. Nhưng thêm một lần tôi nén lại. Tôi không muốn bứt dây động rừng. Ngày hôm sau, tôi thu xếp công việc sớm và tới công ty chồng, trước giờ nghỉ trưa khá sớm. Bạn tôi thông báo hôm đó chồng không ra ngoài gặp đối tác. Rồi thì tôi đã thấy chồng ra ngoài. Anh vẫy taxi, tôi bám theo. Chiếc xe đỗ ở 1 nhà hàng ven hồ, rất lịch sự. Anh bước vội vào, tôi theo sau. Lần tìm theo từng ô bàn ghế, tôi nhói lòng khi nhận ra chồng đang ngồi với 1 người đàn bà, họ đang tựa vào nhau. Tôi nhìn từ phía sau! Hôm nay con gái sốt giờ mới đỡ, tôi mới tranh thủ kể tiếp về cuộc đời mình. Tôi không thể không tư ti trước anh, vì tôi thua kém anh nhiều thứ. Nhưng từ khi kết hôn cho tới lúc xảy ra chuyện, anh đã giúp tôi tự tin lên nhiều. Tôi đã quá ảo tưởng! Tôi như muốn khuỵu xuống, tôi đã nghĩ sẽ tới gặp họ và làm tanh bành mọi thứ. Nhưng không hiểu sao, tôi không thể! Tôi như đi trên mây suốt quãng đường về. Tôi về nhà mình, tôi phải nghĩ cách để níu kéo chồng trở lại, cho dù người đàn bà đó là ai! Tôi đi chợ, mua món ngon anh thích, lau dọn nhà thật kỹ cho bóng sạch. Tôi tắm rửa, xức loại nước hoa thơm ngọt anh tặng ngày sinh nhật- mùi anh nói rất thích. Tôi chờ chồng về, sau khi nhắn anh. Hơn 9 pm anh mơi về nhà, con đã ăn và đi ngủ. Anh, như mọi khi, chào tôi rồi đi vào phòng tắm. Tôi níu anh lại, hỏi anh nhận được tn của tôi không? Anh tỏ vẻ hối lỗi, anh bận quá không vế sớm.được! Máu tôi muốn sôi lên vì giận, tôi trả vờ hỏi, chắc trưa nay anh cũng không nghỉ ở công ty để làm.xong việc à? Chồng tôi vô tư gật đầu! Vậy là anh nói dối tôi! Tôi đau lắm! Tôi hỏi luôn, anh có điều gì dấu em không? Anh thoáng sững lại rồi bảo tôi đừng nghĩ lung tung. Anh chẳng qua bận và nhiều áp lực quá! Dối trá! Lúc đó tôi đã chắc tới 99% chồng có người khác rôi. 1% còn lại, tôi hy vọng, anh vẫn còn chút tình nghĩa vợ chồng! Tôi hoang mang không biết sẽ xử sự thế nào đây, nếu tôi vạch trần sự thật với anh, liệu gia đình tôi còn nguyên vẹn? Nhưng nếu tôi cứ âm thầm chịu đựng, hai người đó sẽ còn tiến xa tới đâu? Cả hai lối đi đều bất lợi cho tôi! Suốt đêm đó tôi trằn trọc, nước mắt ướt đẫm gối. Còn anh thì lại ngủ ngon lành. Quay sang nhìn khuôn mặt thân yêu hàng ngày đó mà tôi thấy lòng quặn thắt! Anh có hiểu vì anh, tôi đã hạnh phúc nhường nào, và cũng vì anh, tôi sẽ đau khổ biết bao? Ông Trời ban cho tôi tình yêu và cuộc sống chung với anh trong vài năm ngắn ngủi thế thế thôi sao? Tôi đã làm gì sai ngoài việc luôn hết lòng vì gia đình, vì chồng vì con. Cái thua thiệt ở tôi chỉ là vì tôi không được xinh đẹp như nhiều người. Nhưng chính anh đã nói anh yêu tôi vì sự chân tình và tấm lòng của tôi với anh đó sao? Chồng ơi, nhẽ nào không có gì là vĩnh viễn!!! Sáng hôm sau, anh đi làm rất sớm. Tôi mới chợp mắt lúc rạng sáng và ngủ say vì quá mệt mỏi! Bình thường mỗi khi đi làm, anh đều hôn nhẹ lên má hai mẹ con, đã tháng rồi, anh chỉ hôn con! Người tôi ngây ngấy như sốt. Vội đưa con tới nhà trẻ vì muộn giờ, tôi tới khám bác sĩ. Bác sĩ nói tôi cần xét nghiệm máu. Tôi có bảo hiểm ở Việt Pháp, họ khám nhanh và nhiệt tình. Kết quả bất ngờ, tôi nhiễm viêm gan B! Cầm kết quả trên tay mà tơi không tin nổi vào mắt mình! Trước khi cưới, chúng tôi cũng kiểm tra tổng quát sức khỏe, hai vợ chồng đều khỏe mạnh. Anh khuyên tôi tiêm phòng viêm gan A, B, C vì anh đã chủng theo công ty rồi. Tôi ừ hữ cho qua, rồi quá vui với cuộc sống và bận rộn vì con cái mà tôi đã lơ là! Tại sao tôi lại mắc virus này! Nghe bác sĩ giải thích, tai tôi như ù đi, tôi mệt mỏi và đau khổ quá rồi! Nếu anh biết tôi mắc bệnh, liệu anh có xa lánh tôi? Tôi sợ!! Bác sĩ khuyên tôi nên điều trị ngay từ giờ để ngăn cho virus tấn công mạnh vào cơ thể, tôi cần nghỉ ngơi nhiều, vui vẻ, ăn uống theo chế độ. Tôi gật đầu lia lịa dù loáng thoáng nghe họ nói. Cầm đơn thuốc trên tay, tôi về nhà, xin phép nghỉ hôm đó. Tôi gọi cho anh theo thói quen mỗi khi có chuyện, dù vừa bấm số quen thuộc của anh, tôi không thấy thoải mái và hứng khởi như mọi khi. Anh không nghe may! Lúc đó đã hơn 12 giờ trưa, phải chăng họ lại hẹn hò! Lúc này tôi giận run người, tại sao tôi hy sinh mọi thứ cho anh, đến lúc cần có anh, thì anh lại đi ôm ấp người khác. Anh lén lút ngoại tình sau lưng tôi ư! Tôi không can tâm, tôi sẽ tới gặp đôi gian phu dâm phụ kia! Tôi căm ghét họ! Tôi sẽ kể tiếp. Đúng lúc đang tính tới quán hôm qua gặp chồng thì chị tôi gọi điện thoại. Nhà có 2 chị em nên rất thân. Tôi như vớ được cọc lúc sắp chìm nghỉm, tôi tới gặp chị thay vì đi đánh ghen. Chị chăm chú nghe tôi kể chuyện. Cuối cùng chị bảo tôi nên nói chuyện riêng với chồng. Hỏi thẳng anh ấy về người đàn bà đó, thay vì "đánh ghen"! Tôi nghe lời chị. Tôi nhắn tin bảo chồng về sớm, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh. Chồng tôi không nhắn lại, nhưng hôm đó anh về sớm hơn 7 pm. Tôi gửi con cho bà ngoại, vợ chồng ngồi đối diện nhau. Thật ngột ngạt! Tôi chưa kịp hỏi thì anh đã nói trước. Anh vẫn luôn chủ động và tự tin như thế. Anh bảo tôi hay suy nghĩ linh tinh gì mà dạo này hay nghi ngờ và "mặt nặng" với chồng? Nghe anh hỏi, tôi vừa buồn, vừa thấy coi thường. Trí tuệ 1 con đàn bà như tôi vẫn còn đủ để không thua kém anh, vậy mà anh coi thường tôi thế sao? Tôi hỏi anh gần đây không ăn cùng đồng nghiệp mà tới quán X với người đàn bà nào! Anh sững người khi nghe tôi hỏi. Khuôn mặt trắng trẻo của anh trở nên đỏ dừ rồi xám xanh lại. Anh đang bất ngờ và lúng túng! Tôi hả hê khi chứng kiến diễn biến tâm lý trên khuôn mặt anh. Nhưng rồi lại thấy chua xót, vợ chồng với nhau mà nên nông nỗi này ư! Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của tôi khiến anh không dám nhìn lại, anh cúi gằm xuống bàn. Anh không nói. Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ lâu đến thế. Tôi gào lên, anh đang đi lại với con đàn bà nào sau lưng tôi! Anh không còn liêm sỉ hay sao, nếu không yêu tôi, thì li dị! Làm thế hèn lắm, nhục lắm! Tôi gào thét chửi bới anh thậm tệ. Bao nhiêu ngày dồn nén, tôi xả hết, trút hết lên đầu anh. Tôi như thành người khác, con người hoàn toàn xa lạ với Tôi thường ngày. Nỗi đau tột độ khiến tôi như vậy đó! Chồng tôi vẫn không nói gì, để mặc tôi gào thét, mắng mỏ. Tôi đã kiệt sức, mệt rũ người sau khi dùng toàn lực xả hết lên anh. Tôi vật mình xuống ghế. Nước mắt tuôn trào, tôi bất lực rồi! Lúc bấy giờ chồng tôi mới lên tiếng. Anh nói nhỏ tới mức tôi không nghe thấy gì cả, tai tôi ù đặc, mắt tôi nhòa lệ rồi, chỉ còn thở hổn hển thôi chứ nghe thấy gì? Tôi lấy hết sức tàn, bảo anh nói cho rõ ràng lại. Chồng tôi không nói gì thêm, anh đứng dậy, vào phòng khách và khóa cửa lại!! Trời đất như đổ sụp lên đầu tôi. Vậy là hết! Lúc đó nói gì tôi cũng không nhớ nữa, tôi đã sỉ vả anh đến mức nào? Anh coi thường tôi, anh không thèm nói nữa và bỏ mặc tôi ở lại. Đã tới mức này rồi sao chồng ơi! Tôi đang mong đợi gì sau khi chửi rủa anh? Chị khuyên tôi khéo léo, vậy mà tôi đã không kiềm chế được. Trời ơi tôi biết làm sao? Tôi gục mặt xuống bàn khóc, tôi đập phá đồ đạc trong nhà. Tôi muốn phá hết, như anh đã phá tan tình yêu, niềm tin và hạnh phúc gia đình tôi! Chồng tôi vẫn như điếc, như mù. Anh không hề chạy ra can ngăn tôi lấy nửa lời. Tôi như con thú bị dồn vào ngõ cụt. Mảnh thủy tinh bắn vào tay tôi, không đau, máu chảy, tôi mặc kệ. Tôi chết còn đỡ hơn sống! Giá như anh không mở cửa ngó xem tôi thế nào. Có thể tiếng đồ đạc loảng xoảng quá lớn khiến anh chú ý. Khi anh chạy tới, tôi đã hoa mắt và rồi không còn biết gì nữa! Chồng đưa tôi đi cấp cứu. Tôi tỉnh lại, không thấy anh, chỉ có bố mẹ và chị tôi, khuôn mặt họ đau khổ. Mẹ khóc bao lâu mà mắt mẹ sưng húp! Tôi quặn lòng thương mẹ, tôi ghét bản thân mình! Bố bảo tôi dại dột không sao, nhưng giết bố, giết mẹ thì bất hiếu! Tôi quá bất hiếu, chỉ vì người chồng tệ bạc, tôi đã làm đau lòng những người ruột thịt của mình! Đến tối, chồng tôi vào. Tôi không muốn nhìn mặt anh, tôi quay vào trong mà nước mắt lưng tròng. Chồng ngồi lặng lẽ bên tôi. Cứ thế chúng tôi cạnh nhau trong im lặng. Đột nhiên anh nói: em đừng hành hạ bản thân vì anh, không đáng đâu. Em hãy nghĩ tới con, con cần em. Con cần tôi, đúng rồi. Vậy còn anh? Tôi quay lại hỏi vậy còn anh, anh hết cần em rồi phải không? Em ngu nên mới yêu anh đến mức này đây. Những người yêu em thật sự, họ không bao giờ làm em đau. Còn anh, anh thật ác! Anh nói, tôi hãy nghỉ ngơi. Ra viện rồi chúng tôi sẽ nói chuyện. Anh xin lỗi tôi rồi ra về! Tôi ứa nước mắt. Ngày xưa khi tôi mổ đẻ, chồng tôi luôn túc trực bên cạnh, không cho ai thay ca trong suốt mấy đêm ở viện. Vậy mà bây giờ, anh bỏ mặc tôi! Tôi mất chồng thật rồi, nhanh quá, bất ngờ quá! Nhớ lại những ngày tháng đó, tôi lại muốn khóc! Có lẽ trong suốt kiếp này, tôi sẽ không thể đau và thất vọng hơn thế! Đêm đó tôi nằm và suy nghĩ. Mắt tôi gần như không mở ra được vì sưng vù sau trận mưa nước mắt đó. Tôi không thể yếu đuối như thế này mãi được! Cho dù tôi có vật vã tới độ nào, mà cụ thể lả bây giờ tôi đang nẳm viện, anh cũng sẽ không thương cảm tôi. Con tôi cần tôi, và tôi cần đảm bảo cho con 1 gia đình ấm cúng. Tôi vẫn phải ráng lên để kéo anh trở lại. Mấy hôm sau tôi ra viện. Mẹ bảo tôi có nỗi buồn gì, hãy kể cho mẹ. Tôi hãy về với mẹ một thời gian. Tôi biết chị đã nói hết với mẹ rồi. Tôi cười thật tươi và bảo mẹ, tôi không sao, chồng tôi còn thương tôi mà. Rồi sẽ ổn thôi, mẹ đừng lo. Tôi về nhà mình. Căn nhà trước đây thật rộng rãi và tiện nghi biết bao, giờ trở nên lạnh lẽo với tôi. Tôi đăng ký lớp học belly dance để giảm vòng 2 vốn hơi mỡ mạng của mình. Tôi đặt mua thêm mấy chậu lan, hoa cảnh thật đẹp để thay thế mấy chậu hoa cũ. Tôi sắm thêm bộ chăn ga gối mới in hình song hỷ. Trang trí lại phòng ngủ. Sắm thêm mấy bộ ngủ thật đẹp và hợp với form người mình. Đồng thời tôi cũng muốn biết, chồng tôi đang quen ai? Tối hôm đó anh vẫn về. Tôi vui vẻ sắp cơm, nói toàn chuyện vui. Anh cũng hòa theo không khí đó cùng tôi. Cho con đi ngủ xong, tôi tắm rửa sạch sẽ. Anh không có trong phòng ngủ! Anh ngồi ở phòng khách. Tôi nhẹ nhàng bảo chồng về phòng, anh nói tôi đi ngủ trước! Tôi ngồi xuống cạnh anh. Nếu anh không ngủ em cùng thức, em sợ ngủ 1 mình. Rồi tôi hát bài I don't want to sleep alone... Anh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt anh rất khó tả. Anh hỏi tôi đa hết hận anh rồi sao? Tôi gật đầu. Anh buồn buồn nhìn tôi: anh đang giằng xé! Tôi nhẹ nhàng hỏi anh người nào khiến anh rũ bỏ vợ nhanh đến vậy? Thật bất ngờ, anh nói với tôi, đó chính là H, người xưa của anh. Tôi như chết lặng khi nghe tin đó. Hóa ra hai người vẫn keep contact lâu rồi, và cô ấy vẫn chưa lập gia đình, vẫn yêu chồng tôi như ngày nào! Tôi hỏi anh hai người nối lại liên lạc từ lúc nào, sao anh còn lấy tôi để lỡ dở cả hai. Thì anh bảo, sau khi tôi sinh con trai đầu! H là khách hàng của công ty và anh phụ trách hợp đồng với công ty cô ấy! Tôi sững người, vậy là mình đã bị phản bội từ lâu thế cơ ư Tôi không hiểu sao lúc đó mình đủ bình tĩnh để ngồi nghe anh kể chuyện của anh với 1 người phụ nữ khác. Anh không dám nhìn vào tôi, và anh kể. Gần ba năm trước, khi con tôi mới hơn một tháng, anh gặp lại H. Cô ấy đã về Việt Nam được một thời gian và giữ ghế CFO của 1 bank lớn, khách hàng công ty chồng tôi. Gặp lại cô ấy, anh đã không khỏi xao xuyến. Sao chồng tôi lại thật thà đến tàn nhẫn như vậy!! Cô ấy biết chồng tôi đã kết hôn, nên khi về nước, không muốn làm phiền anh. Không ngờ duyên phận họ vẫn chưa dứt! Lúc gặp nhau, cô ấy nói đã lập gia đình. Chồng tôi, vì lịch sự và sự đã rồi, anh đã cố gắng quên tình cảm. Dù hai người hàng tuần đều gặp gỡ. Họ chỉ làm việc, không hẹn hò ngoài cty. Cứ thế, anh dần quen với việc gặp cô ấy. Cho tới khi cô ấy tạm chuyển vào sài gòn vì lý do công việc. Anh không quen! Tôi chợt nhớ năm.con trai hơn 1 tuổi, chồng có biệt phái vào nam 2 tuần, hóa ra là anh đi tìm H! Thật chua xót! Tôi vẫn nghe. Vào đó, anh mới biết H vẫn độc thân. Chồng tôi bấn loạn từ đó! Hóa ra những chuyến công du cuối tuần đột xuất của anh vào sg là vì cô ấy! Thĩnh thoảng H ra hà nội, họ lại gặp nhau. Anh nói họ vẫn giữ gìn trong sạch. Tôi liệu có tin nổi? Cứ thế, cho tới hôm H bị bệnh phải phẫu thuật, anh đã túc trực chăm.sóc H. Những lần anh về lúc nửa đêm, có lẽ là vì vậy! Rồi thì H cảm động, không thể không xiêu lòng, họ đã "đi lại" với nhau. Và khủng khiếp hơn, cô ấy đã mang trong mình giọt máu của chồng tôi! Anh giờ không biết làm.sao. Anh thương H, nhưng anh không muốn gia đình tan vỡ! Ôi mẹ ơi, con rơi vào tình huống gì thế này! Họ đã sóng như vợ chồng, biến tôi thành con khờ ngốc mấy năm qua! Tôi sẽ kể tiếp, tranh thủ khi bớt sốt nhờ Efferalgan và 1 loạt thuốc mà tôi cũng không nhớ tên. Con gái hôm nay đã đỡ nhiều, trộm vía! Ơn Trời! Khi nghe anh trút xong "nỗi niềm", thực sự tôi cũng không biết nên làm gì, nói gì! Phần vì tôi đã quá kiệt sức sau lần "đập phá" vừa qua, phần vì tôi lo sợ! Tôi sợ rằng, mình đã mất chồng! Cái mối lo sợ ấy khiến tôi như quỵ xuống! Giá như anh ôm tôi vào lòng và nói anh vẫn yêu tôi, anh mong tôi bỏ qua, thì có lẽ, tôi sẽ không lo lắng đến mức này. Nhưng không, anh ngồi bất động, khuôn mặt anh vô cảm, như 1 bức tượng. Anh không quan tâm tới cảm nghĩ của tôi sao? Anh "tâm sự" với tôi-vợ anh, về cuộc tình của anh và người cũ, về đứa con riêng trong bụng người ấy! Thử hỏi có người đàn bà nào đáng thương hơn tôi? Cái cảm giác lúc đó của tôi, không thể tả bằng lời. Tôi chợt nhận ra, mình chỉ là "người đóng thế" cho H mà thôi! Anh vẫn chưa hết yêu cô ấy, mà còn yêu hơn! Anh nói với tôi, đối với tôi, anh nghiêng về nghĩa, còn cô ấy, là tình! Buồn quá! Vì nghĩa vẫn lấy nhau, sinh con, cùng đi chơi khắp nơi và tỏ vẻ yêu thương vợ con! Hóa ra, anh ban ơn cho tôi, vì tôi quá si tình, hay tại tôi xấu, anh thương hại, không có ai lấy tôi nên anh ra tay cứu vớt! Càng nghĩ tôi càng đau, tôi thấy mình thật đáng thương, tôi căm ghét số phận này, giá mà biết trước, dù cho yêu anh đến mấy, tôi cũng sẽ từ chối anh. Vì tôi lỡ dở đã đành, còn con tôi, tôi không can tâm! Nó là cốt nhục của anh, có bố, có mẹ đàng hoàng, vậy mà nó sắp có nguy cơ mất bố! Khổ thân con tôi! Nổi loạn lần nữa thỉ cũng coa lợi gì? Tôi nén mạnh cái nỗi đau đang gào xé trong mình, để hỏi anh, một câu mà không rõ, vì sao tôi lại ngu ngốc đến thế! Tôi hỏi anh tính thế nào bây giờ! Chồng tôi, lúc bấy giờ, mới quay sang nhìn tôi. Thật buồn với cái nhìn đó, nó chỉ cho thấy cảm giác ân hận, hối lỗi thông thường, mà không nhuốm chút yêu thương, xót xa cho người đối diện anh! Anh bảo anh cũng không biết nữa, anh mong đứa con của H, và vẫn yêu thương con trai chúng tôi! Tôi chua xót hỏi anh, vậy anh cũng mong rước luôn cô ấy về chung sống ở đây phải không? Quay về chế độ đa thê, 1 ông, hai bà? Chồng tôi im lặng, cúi đầu. Thời gian tưởng chừng như đang cố tình câu giờ với tôi! Cuối cùng, anh nói, anh muốn tạm thời chăm sóc cho H. Anh nhờ tôi chăm con, và mong tôi hiểu! Nghe nực cười quá! Tôi cười như điên dại, phải rồi, vậy ra tôi là bà vợ già, đẻ con xong cho anh, lo thu vén gia đình cho anh thăng tiến như ngày nay. Để rồi một ngày quá đẹp như hôm nay, anh "nhờ" tôi nuôi con để rảnh rang chăm người tình đang mang bầu! Tôi hỏi anh có bao giờ mảy may để ý tới cảm nhận của tôi không, cho dù có thể bây giờ nó chả là gì đối với anh! Đối với 1 con chó ghẻ đang thoi thóp, người có tâm, như anh, còn không dám đạp thêm cho nó chết hẳn. Vậy mà với người vợ, đã chung sống với anh gần 4 năm trời, cho dù có xấu xí, nhỏ người, mà theo cách nói của người nhà anh là "nhất lé, nhì lùn", anh thẳng chân đạp không thương tiếc! Dù gì tôi được cưới hỏi đàng hoàng về nhà anh, dù sao đi nữa, tuổi xuân của tôi anh đã lấy mất. Vì anh, tôi bỏ lỡ cơ hội du học ở Mỹ, vì anh, tôi chỉ làm ở vị trí một chuyên viên làng nhàng, không dám chấp nhận offer lên post cao hơn, để có thời gian tề gia, nội trợ! Vì anh mà tôi luôn chịu đựng câu nói: đũa mốc chòi mâm son, vì anh mà đồng nghiệp nghĩ tôi có vấn đề, tôi không chí tiến thủ, tôi sợ trách nhiệm! Tôi đau xót quá, còn anh, anh chỉ biết cúi đầu xin lỗi! Xin lỗi để làm gì khi vết thương lòng này, sẽ mãi mãi hành hạ tôi? Rồi tôi cũng đành nhìn anh khăn gói ra đi. Anh đi thật nhanh như sợ tôi nhảy bổ vào anh để níu lại! Anh cứ đi đi, tôi không mong giữ cái xác của anh để cho anh càng mong tới gặp cô ấy! Anh đi rồi, căn nhà vắng lặng, lạnh lẽo 1 cách đáng sợ! Tôi ngồi một mình, lắng nghe lòng đau đớn. Cái nỗi đau bị chồng phản bội thật khó chịu, khó nguôi. Nhưng cái đau với ý nghĩ đã mất anh rồi, còn quằn quại hơn, nó cào xé vào tim tôi, khiến tôi đau nhói, đau nhói! Rồi tôi cũng vẫn phải sống, chết bây giờ ai thương, ai xót? Con tôi ai sẽ chăm, cha mẹ tôi sẽ dựa vào ai! Tôi động viên mình, tôi vẫn phải sống, cho dù sống vật vờ, miễn là còn phải tồn tại! Ngày hôm sau, tôi vẫn đưa con đi học, và tôi tìm chị. Tôi muốn nhờ chị tư vấn, tôi muốn chị an ủi tôi. Chị tôi luôn điềm đạm và hiểu đời. Tôi tin chị sẽ có lời khuyên hữu ích cho tôi. Tôi sẽ kể tiếp, mệt quá, các bạn thông cảm.
Xem thêm bình luận