Em đến bên mẹ như một giấc mơ! HOÀNG NGUYÊN
Chào mọi người, e là Võ Hoàng Nguyên( chuẩn men nhé), tên ở nhà mẹ gọi e là Mít, tên này mẹ đặt cho e khi e mới 12 tuần tuổi kìa, nay được 7 tháng 5 ngày, trộm vía e được 8,6kg, cũng không bụ bẩm..
Xem Thêm
Chào mọi người, e là Võ Hoàng Nguyên( chuẩn men nhé), tên ở nhà mẹ gọi e là Mít, tên này mẹ đặt cho e khi e mới 12 tuần tuổi kìa, nay được 7 tháng 5 ngày, trộm vía e được 8,6kg, cũng không bụ bẩm như ai kia, nhưng như vậy mẹ yên tâm rồi. Còn nhớ những ngày đầu lúc mới biết e trong bụng mẹ, thời gian đó mẹ bị ốm nghén dữ dội, mẹ không ăn được gì cả, cân nặng giảm sút, mẹ lo cho e, lo em trong bụng mẹ không có chất để phát triển, càng lo mẹ càng ăn , nhưng ăn vào thì nôn hoài, người mẹ không sức sống. Mẹ sợ, sợ cơn ốm nghén nó kéo dài tận 9 tháng, rồi e của mẹ sẽ ra sao. Khi e được 8 tuần, không may mẹ ra máu hồng, ngay lúc đó mẹ đi khám, bác sĩ kêu thai bị động, phải dưỡng thai, rồi cho thuốc dưỡng thai, bảo là ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, hạn chế đi lại nhiều, mẹ xin nghỉ ít hôm ở nhà dưỡng, mẹ mệt
vì không ăn uống được gì, mẹ lo cho e, thương e mẹ. Thế rồi may mắn thay, ông trời thương mẹ và con, vào cái thời điểm em tròn 12 tuần trong bụng mẹ, tự nhiên mẹ ăn ngon, ngủ ngon, không còn ốm nghén nữa, tinh thần mẹ thoải mái hơn. Mẹ đi khám theo chỉ dẫn của bác sĩ, mỗi lần đi khám mẹ vừa háo hức vừa lo; háo hức vì sắp được nhìn thấy con, lo không biết con phát triển như thế nào trong bụng mẹ, có đủ chuẩn không. Vào tuần thứ 22, mẹ đi khám theo như lịch hẹn, bác sĩ nói bé bình thường, phát triển tốt, chỉ có điều là nhau bám hơi thấp, bác sĩ nói với mẹ là đợi thời gian thai lớn, nó, sẽ tự kéo bánh nhau lên, lúc đó mẹ chưa mường tượng được điều gì. Những lần khám tiếp bác sĩ cũng nói vậy, và cứ bảo mẹ yên tâm. Rồi mẹ cũng đi làm bình thường, vẫn trên con xe, đưa e cùng mẹ đi bán hàng. Tuần thứ 35, ngày hôm đó, ba đưa mẹ con đi siêu âm, khám định kỳ, bác sĩ đã kêu ba mẹ lại và ns về trường hợp của mẹ và con. Mẹ bị nhau tiền đạo trung tâm, bánh nhau bám mặt sau, che lỗ trong cổ tử cung, bác sĩ ns trường hợp này rất nguy hiểm, có thể chảy máu bất cứ lúc nào, máu ra nhiều, bác sĩ còn nói với trường hợp như thế này thì mẹ không thể sinh thường e được phải sinh mổ, và có thể mất rất nhiều máu. Mẹ đã lo rất nhiều, bác sĩ hẹn mẹ 2 tuần sau quay lại khám và còn nói, nếu 2 tuần sau bánh nhau được kéo lên thì mẹ có thể sinh thường, mẹ về nhà nuôi hi vọng, hi vọng về điều kỳ diệu ấy. Ngày nào mẹ cũng lo lắng không yên, mặc dù biết lo lắng sẽ không tốt cho con, nhưng lúc đó mẹ không nghĩ được gì, mẹ sợ con bị làm sao, sợ con sẽ bị sinh sớm hơn ngày dự sinh, sợ con non yếu. Rồi ba mẹ đã không yên, quyết định đi khám tại bệnh viện khác vào tuần thai 36, xem kết quả có khác không. Cầm trên tay kết quả siêu âm , tất cả đều tốt, mẹ đã vui mừng, nhưng mẹ không tin, có đôi chút hoài nghi. Ba mẹ đã yêu cầu bác sĩ kiểm tra lại 1 lần cho chắc, và cũng đề cập qua vấn đề của mẹ và con khi khám bv khác. Rồi bác sĩ siêu âm lại theo yêu cầu của ba mẹ, lần này không còn vui mừng nữa, kết quả không khác gì với bên bệnh viện kia. Bác sĩ dặn mẹ tuần sau đến tái khám( tức là tuần 37) hoặc nếu có bất thường thì đến bệnh viện gấp. 36 tuần 6 ngày, ngày đó mẹ vẫn đi làm bình thường, đêm đ
lại, mẹ đau lưng dữ dội, đau hơn mọi đêm, mẹ không tài nào ngủ được, ba đã dậy xoa bóp lưng cho mẹ, mẹ thiu thiu ngủ được một lúc,3h sáng mẹ tỉnh dậy, mẹ cảm nhận được dưới người mẹ ướt ướt, mẹ ngửi thấy đó là mùi máu, mẹ hoảng hốt, không biết làm gì, người mẹ như người mất hồn, mẹ không biết phải làm gì tiếp theo, mặc dù đồ đạc của e mẹ đã mua và giặt sạch sẽ, nhưng mẹ chưa kịp xếp gọn vào trong giỏ, vì còn 3 tuần mới đến ngày dự sinh, mẹ cũng có ý định để mai xếp, vì mai là ngày mẹ nghỉ theo chế độ thai sản, mẹ xin nghỉ trước 3 tuần để ở nhà dưỡng sức. Ba sợ máu sẽ ra nhiều, ảnh hưởng 2 mẹ con, nên đã gọi xe cấp cứu đưa 2 mẹ con vào nhập viện gấp, bác sĩ làm thủ tục xét nghiệm, kiểm tra sức khỏe, huyết áp, rồi cho mẹ nhập viện. Bác sĩ cho mẹ uống dưỡng thai, và bsi nói với ba mẹ là thai 37 tuần, đã đủ tháng, có thể mổ lấy thai được rồi, mẹ vừa mừng vì sắp được gặp con, vừa lo vì sợ con còn non ngày, yếu ớt, sao đủ chống chọi. 16h20 phút, ngày 25.10.2018, mẹ nhớ, bsi tiêm 1 mũi gây tê vào tủy sống, đau lắm con ạ , rồi ít phút sau, phần dưới của mẹ tê liệt hoàn toàn. Bác sĩ làm thủ tục để lấy con ra , mẹ không đau, nhưng mẹ có thể cảm nhận được từng đường dao đang rọc trên thân thể mẹ, và từng mũi kim đâm xuyên da thịt mẹ, bác sĩ lấy e ra, e khóc oe oe, e đỏ hồng hào, mắt lim dim, bác sĩ kêu e rất điển trai, mũi cao vút, cằm thì chẻ, lúc đó mẹ đã rơi nước mắt, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, hạnh phúc khi thấy con bình an