Con thân yêu, khi nghĩ về con, bố và mẹ đều không dấu nổi những bất ngờ về điều kì diệu của tạo hoá, đến bây giờ, hằng đêm khi đã ru con say giấc, bố mẹ vẫn dành thời gian như một thói quen để ngắm..
Xem Thêm
Con thân yêu, khi nghĩ về con, bố và mẹ đều không dấu nổi những bất ngờ về điều kì diệu của tạo hoá, đến bây giờ, hằng đêm khi đã ru con say giấc, bố mẹ vẫn dành thời gian như một thói quen để ngắm nhìn con như ngắm nhìn một báu vật vô giá với tràn đầy sự yêu thương và hạnh phúc! Bàn tay con, đôi mắt con, đôi môi con, mái tóc mềm mại của con...đều làm trái tim bố mẹ tan chảy, nghẹn ngào!
Con gái bé nhỏ, hành trình mang thai con còn hơn cả một điều kì diệu với mẹ và hơn cả một điều tuyệt vời mà bố con có!
Cô gái nhỏ của mẹ, mẹ kể con nghe, chỉ đôi điều vắn tắt:
Lần đầu tiên mẹ phát hiện ra con đến bên cạnh mẹ là 4h sáng con ạ, cả đêm mẹ không ngủ được chỉ vì mong đến sang mai được thử que thử thai! Bố con lúc ấy chắc cảm thấy mẹ rất buồn cười, nhưng bố vẫn động viên để mẹ cảm thấy thoải mái!
Lần đầu tiên Bố Mẹ được nhìn thấy con là lúc ấy con được 6 tuần tuổi! Một chấm tí xíu trên tờ giấy siêu âm nhưng bố mẹ lại cảm thấy thật sự to lớn, lúc ấy nghẹn ngạo, bố và mẹ nhìn nhau mà không biết nói từ gì cho đúng, trên đường về chỉ siết chặt tay nhau. Mẹ liên tục hỏi bố con: “Anh ơi, con đến với mình thật rồi hả anh?”. Mẹ hỏi liên tục, liên tục và nhiều đến mức khiến bố con dù kiên trì trả lời mẹ nhưng cũng thấy phiền quá!
Vô cùng nhiều những lần đầu tiên của bố, mẹ và con!
Hành trình mang thai con thật sự quá đáng yêu! Mẹ không thấy mệt mỏi, cả thai kỳ mẹ theo khám tại Sài Gòn mà nhà chúng ta lại tận Lâm Đồng. Xa là thế, nhưng mẹ và bố luôn cố gắng để con được theo dõi quá trình phát triển đầy đủ nhất có thể! Dù gặp vài trục trặc ở tuần thai 34, bác sĩ tại địa phương nghi ngờ mẹ bị rỉ ối, thế là cả nhà lại rối rít đưa mẹ con mình đi viện, nhưng trộm vía tỷ lần là con ngoan vẫn khoẻ mạnh và chào đời ở tuần thai thứ 39 bằng phương pháp mổ!
Con yêu, mẹ được bác sĩ chỉ định mổ! Vì xương chậu mẹ hẹp nên không thể sinh con tự nhiên! Mẹ rất sợ! Và cũng thật sự rất buồn!
Khoảnh khắc bác sĩ đưa con ra khỏi bụng mẹ, mẹ nghe tiếng con khóc, mẹ cũng khóc cùng con! Bác sĩ đặt con lên người mẹ để da tiếp da, mẹ nhìn con, và mẹ thấy cả bầu trời bừng sáng!
Rồi thì hành trình vất vả hơn lại đến! Cơ địa mẹ chịu đau không tốt, vết mổ khiến mẹ kiệt sức. Bố động viên mẹ, bà nội và bà ngoại nắm tay mẹ, dì con nhìn mẹ rồi mắt rưng rưng, vì do mẹ muốn ngồi dậy, mẹ muốn đi lại theo lời dặn của bác sĩ, để khoẻ thì mới bế được con cho con tu ti, nhưng vừa đặt chân xuống đất, mẹ lại ngất xỉu. Cả ngày hôm đó, tức là sau ngày mẹ và con được gặp nhau lần đầu tiên, mẹ cứ mê man không tỉnh được. Mẹ vẫn không có sữa! Con thì cứ khóc ngặt đi vì đói! Cả 3 ngày trôi qua, mẹ vẫn không hề thấy một giọt sữa nào dù đã làm đủ mọi cách. Và điều đó cũng xảy ra, con buộc phải bú sữa ngoài mà không phải là dòng sữa mẹ ngọt mát.
Mẹ khóc, càng khóc vết mổ càng đau, nhưng trong trái tim mẹ còn đau đớn hơn gấp vạn lần vết mổ ấy! Mẹ trách mình, bố an ủi mẹ, con thì ngon giấc hơn vì được no bụng. Đến ngày thứ 4, bà nội và bà ngoại con đắp men rượu cho mẹ. Sau 2 tiếng, những giọt sữa đầu tiên đã xuất hiện. Mẹ và bố hết sức vui, bố vội đi bế con đến bên mẹ, con mút mát hết sức ngon lành!
Nhưng mẹ không đủ sữa cho nhu cầu cơ thể của con, mẹ lại nỗ lực kích sữa, đúng cữ, đúng giờ. Ông trời lại phụ lòng mẹ! Mẹ bị tác dụng phụ của thuốc gây tê nên đau đầu không thể ngồi dậy được, cứ nhổm dậy là đầu óc buốt lại, nước mắt cứ thế rơi. Mẹ không biết phải làm sao! Không thể ngồi dậy hút sữa, không thể ôm con bú, đến đi vệ sinh cũng phải đi tại giường. Mẹ thấy mình khổ quá!
Sau 1 tuần được ra viện, mẹ hết đau đầu, cả ngày và đêm mẹ chỉ việc ngồi hút sữa, kích sữa. Từng giọt sữa mẹ quý vô cùng! Mẹ hiểu, trao cho con một giọt sữa, là con đã có vô vàn điều tốt đẹp!
Mẹ mất gần 2 tháng để mang lại cho con một nguồn sữa dồi dào! Mẹ không ngại ngần ăn uống dù cơ thể sẽ đẫy đà hơn, mẹ không ngại ngồi hút kích sữa dù ngồi nhiều lưng mẹ sẽ đau hơn! Con ơi, mẹ chỉ ngại không có sữa cho con, chỉ ngại con ôm bình sữa không phải là sữa của mẹ!
Quả thật là “Có công mài sắc- có ngày nên kim”, từng giọt sữa mẹ nỗ lực có cho con, là cả một biển trời yêu thương mà mẹ có thể làm vì con! Con hãy tu ti thật nhiều để khoẻ mạnh và lớn khôn con nhé!
Yêu con, Bé con- mặt trời của Bố Mẹ!