Ai cũng phải đi qua tuổi thanh xuân của chính bản thân mình...Và mẹ cũng vậy...cũng đi qua nó...nhưng tuổi thanh xuân của mẹ đang chập chững ở tuổi 22..tuổi với nhiều ước muốn chưa thực hiện được thì..
Xem Thêm
Ai cũng phải đi qua tuổi thanh xuân của chính bản thân mình...Và mẹ cũng vậy...cũng đi qua nó...nhưng tuổi thanh xuân của mẹ đang chập chững ở tuổi 22..tuổi với nhiều ước muốn chưa thực hiện được thì mẹ nhận được kết quả là có 1 chàng trai sắp đến bên mẹ.Mẹ vui nhưng lại thấy buồn vì nuối tiếc tuổi thanh xuân chưa trọn vẹn.Mẹ bắt đầu tìm tòi báo mạng, xem quần quần áo áo để tìm hiểu mọi thứ về thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ.Ngày nào cũng mong em, cũng suy nghĩ không biết em giống ai? Rồi hàng tháng mẹ chỉ đợi đi siêu âm để được thấy con...Đếm từng ngày từng giờ để được gặp con.Rồi đến 1 ngày mẹ đi khám định kì như mọi khi và bác sĩ nói là phải nhập viện vì có dấu hiệu sắp sinh.Lúc đó mẹ thấy hồi hộp lắm nhưng cũng lo sợ không biết phải làm sao và mẹ gọi điện cho ba bảo mẹ sắp sinh làm ba con cuống cuồng gọi bà ngoại...!!!Nhưng con biết không? Con lì lắm chẳng muốn ra...mẹ nghĩ chắc trong đó ăn toàn hơn ngoài này...Mẹ nằm viện được nửa tháng thấy ngta đi đẻ sao mà nhanh dữ vậy...Còn mẹ vẫn nằm đây đợi ngày con ra với mẹ.Đêm nào cũng thấp thỏm, lo lắng, thấy ngta đẻ còn sốt sắng hơn!Và đến 1 ngày vào trưa hôm ấy...Mẹ vừa đi ăn cơm trưa vs ba về thì phát hiện mk bị rỉ ối..Đi sang khám Bs bảo mang gối vào phòng đẻ.Mẹ về lấy gối, tay ôm cái gối mà cảm giác lo sợ thật đấy không biết sẽ như thế nào...mẹ bước vào phòng đẻ và lúc đó là tầm 2h chiều..bên cạnh mẹ còn 2 người nữa cũng nằm chờ đẻ...mẹ thấy bắt đầu mấy cô bên cạnh quằn quại mà mình cứ nằm yên, chẳng thấy đau gì cả, lại thấy sợ hãi hơn...Sợ lắm rồi người này, người kia đẻ xong.Ôi sao họ đẻ nhanh thế nhìn thấy mình lại càng lo lắng hơn.Rồi 4,5h đến 7h tối mẹ bắt đầu nóng lên...cổ họng khô ko giọt nước rồi bác sĩ cho bà ngoại con vào lau người cho mẹ...thật sự lúc đó mẹ chưa đẻ nhưng mẹ sợ, mẹ lại lo lắng r nước mắt mẹ rơi, mẹ không biết phải làm sao? Sao mà đẻ với mẹ nó khó khăn thế.Mẹ khóc rồi đến 7 rưỡi bác sĩ gọi ba và bà ngoại vào viết giấy quyết định mổ.Mẹ lại rơi nước mắt.Nằm trên xe đẩy nhìn từng ánh đèn cho đến khi vào phòng mổ...Các bác sĩ bật đèn che mặt mẹ...rồi bác sĩ tiến hành mổ đến 8h tối mẹ nghe thấy tiếng khóc, mẹ vui lắm, mẹ khóc trong hạnh phúc.Mẹ được chuyển ra phòng hồi sức, hết thuốc tê, vết mổ đau quá làm mẹ khóc...mẹ nằm nhìn đèn đến tận sáng rồi mẹ được lên phòng gặp thiên thần của mẹ.Vết đau tự dưng được xoa dịu bằng hình ảnh của con...rồi cũng đến ngày xuất viện mẹ con mk được về nhà.Lần đầu tiên làm mẹ, mẹ bỡ ngỡ chăm con, con khóc rồi cho con ăn, rồi hát ru cho con ngủ...Quả là 1 vấn đề mẹ thấy sợ..cảm giác trầm cảm bắt đầu tồn tại trong mẹ, lúc đó mẹ lại thương bà con hơn.nhìn bà tầm tảo vì gia đình nuôi mẹ trường thành mẹ lại khóc, rồi mẹ lại nhìn con, thấy con cười mẹ hạnh phúc lắm.Rồi tất cả cũng qua, mẹ cũng quen dần.Thiên thần của mẹ giờ cũng lớn rồi.Nhìn con lớn từng ngày mẹ vui lắm!22 tuổi làm 2 bà mẹ bỉm sữa với nhiều gian nan vất vả, vứt cả tuổi thanh xuân đang khao Khát với bao dự định, mơ ước để đánh đổi 1 thiên thần.Mẹ không mong gì hơn chỉ mong con lớn lên từng ngày, bên mẹ, ngoan ngoãn và thương mẹ là mẹ thấy không tiếc nuối cả gì nữa rồi.Nên con à hãy là 1 chàng trai mạnh mẽ nhé.Mẹ sẽ cố gắng vì con, tất cả vì thiên thần của mẹ.
~ Yêu con...tuổi thanh xuân của mẹ....!!!
P/s: Ngày 30 tháng 10 năm 2017