Thật sự mấy ngày qua lướt bibabo, thấy bạn bè của mình tham gia chia sẻ những kỉ niệm, câu chuyện đáng nhớ về gia đình tôi lại thấy chạnh lòng vô cùng.
Nói về những kỉ niệm vui, kỉ niệm đẹp về..
Xem Thêm
Thật sự mấy ngày qua lướt bibabo, thấy bạn bè của mình tham gia chia sẻ những kỉ niệm, câu chuyện đáng nhớ về gia đình tôi lại thấy chạnh lòng vô cùng.
Nói về những kỉ niệm vui, kỉ niệm đẹp về gia đình tôi, có lẽ là tôi không nhớ nổi nữa mà kí ức của tôi là một nỗi đau, sự tủi nhục, sự chịu đựng, đổ vỡ từ một gia đình hạnh phúc mà tôi từng ao ước từ bé.
Định lòng không viết trang này nữa nhưng sao cứ muốn gõ chữ tách tách để viết ra hết nỗi lòng dấu nén bấy lâu, viết nhật kí lưu lại cho con yêu biết rằng nó cũng từng có một người bố- một người bố đúng nghĩa là " vô trách nhiệm".
Các bạn biết không, dù chọn đi đến hôn nhân cách nào thì mang thai trước khi cưới có lẽ là cách mạo hiểm nhất. Nhưng tôi lại đâm đầu tự tạo cho mình một con đường đầy mạo hiểm về tương lai.
Tôi và anh yêu nhau mới 6 tháng, gia đình tôi ra sức cấm cản vì nhiều lí do. Nhưng với tôi yêu chỉ biết yêu mà thôi. Chúng tôi đã liều để có thai trước để bố mẹ tôi cho cưới. Đúng là làm vậy thật tội nghiệp cho gia đình tôi nhưng tuổi trẻ liều lĩnh nào có nghĩ được sâu sa gì đâu cho gia đình dòng họ. Thế là cái đám cưới của đứa con gái bất hiếu chỉ biết sống hết mình vì tình yêu cũng được diễn ra dưới sự chứng kiến của dòng họ hai bên.
Sau đám cưới, chúng tôi được bố chồng cho một căn hộ chung cư nho nhỏ. Nhưỡng tưởng cuộc sống sau hôn nhân sẽ hạnh phúc nhường nào dưới mái nhà này khi tôi có thai một bé trai.Nhưng đúng là sự đời, như cách nhìn tướng sắc của gia đình tôi.Về ở chung một nhà dường như anh không còn phải là người mà tôi đã từng quen biết và yêu thương ngày nào nữa.. Anh ham chơi, tự tập bạn bè, hay nổi nóng với tôi.... Tôi thì đang mang thai, nhưng anh không hề quan. tâm hỏi han gì vợ bầu có mệt không, có thèm ăn cái gì không, tối ngủ có ngon không, hay có cần anh xoa bóp tay chân không. Thai tôi được 5 tháng thì anh bắt đầu lạnh nhạt, thờ ơ với tôi. Lúc nào anh cũng bảo bận công việc, bận tạo mối quan hệ làm ăn, anh đi thâu đêm suốt sáng cũng bảo là làm ăn. Đúng là luật nhân quả cho đứa con gái như tôi, phản bội cả cha lẫn mẹ để đến với anh rồi giờ đây nhận được một sự cô đơn, cô độc tàn nhẫn trong căn nhà này.
Nói thật, tôi đã tự nhủ phải chịu đựng, chịu đựng còn hơn là một lần nữa làm mất mặt cả dòng họ.Tôi cố nhỏ nhẹ chiều chuộng, thỏ thẻ tâm sự với anh, nhưng bản tính khó dời các bạn ạ. Anh được nước làm tới, luôn nổi nóng, la lối mỗi khi không vừa lòng việc gì với tôi. Đến khi tôi sắp sanh, anh lại bảo công ty cổ anh đi công tác. Tôi đã khóc, xin anh đừng đi để ở nhà cùng chào đón thiên thần của mình chào đời. Vì nhà chỉ có hai vợ chồng, tôi lại càng không muốn làm phiền đến bố mẹ tôi. Nhưng anh đã không như tôi mong đợi, anh thuê một chị giúp việc. Bảo sẽ chăm sóc cho tôi. Nhưng lúc này đây, người tôi cần nhất là bố của con tôi bên cạnh mà thôi. Ngày anh đi công tác, đêm nào tôi cũng khóc, cũng suy nghĩ về tương lai sau này con trai ra đời mà bố nó vô tâm vậy thì sẽ ra sao đây...
Ngày tôi sinh, nhìn thấy gia đình người ta ai cũng có chồng bên cạnh, tôi tủi thân vô cùng, tôi lại nức nở trong lòng. Không dám khóc vì có mẹ đẻ tôi đến chăm nữa.
Cứ tưởng có con trai là anh sẽ quý sẽ quan tâm đến mẹ con tôi hơn nhưng anh vẫn vậy vẫn tự tập bạn bè, nhậu nhẹt triền miên. Hiếm khi trò chuyện, bế con phụ giúp tôi, đến cả sáng ra nhìn mặt con trước khi đi làm anh cũng không có thời gian làm được.
Tôi buồn vô cùng, tôi nghĩ lẩn quẩn trong đầu nhiều suy nghĩ tiêu cực... Nhưng vì có con là động lực nên những tháng ngày sau của tôi không cần sự quan tâm của con người đó tôi vẫn chịu đựng được.
Khi con trai tôi được 8 tháng, thực sự anh ngày càng sa đọa, ham chơi. Tôi góp ý, mỗi lần như vậy là mâu thuẫn, chiến tranh lại xảy ra. Anh bỏ nhà đi nhiều ngày liền, tự tập bạn bè hàng đêm. Đến lúc này tôi không thể nào chấp nhận con trai tôi lại có một người bố như vậy. Tôi đã quyết định li hôn, mà không cho gia đình hai bên biết. Thật đau lòng, khi tôi đặt vấn đề anh gật đầu kí giấy ra tòa cái rụp ngay mà không chút bận lòng. Đúng là đau thật, tôi dĩ nhiên được quyền nuôi con. Còn anh sau đấy tôi không quantâm. Anh để lại cho tôi căn chung cư cho mẹ con tôi.
Vậy là từ giờ hai tiếng gia đình chỉ có hai mẹ con tôi mà thôi. Thà như vậy tôi thấy nhẹ lòng hơn, toàn tâm chăm sóc, nuôi nấng dạy dỗ cho con trai mình hơn là để mang tiếng có bố cũng như không.
Đúng là lỗi lầm của mẹ lúc trẻ chưa suy nghĩ thấu đáo đã khiến con trai mẹ thiệt thòi. Nhưng mẹ hứa sẽ làm tất cả những gì tốt đẹp có thể để mang lại hạnh phúc cho con.
Giờ đây nhìn con trai ngoan ngoãn lớn khôn từng ngày, mẹ thật sự mãn nguyện và hạnh phúc chừng nào.