*Chồng bạn có thức khuya trông con giúp bạn không?* chắc hẳn rất nhiều mẹ ở đây đã từng nhìn thấy câu hỏi này và ngậm ngùi cho câu trả lời của mình, em cũng thế?
Những tháng gần sinh cũng là lúc em..
Xem Thêm
*Chồng bạn có thức khuya trông con giúp bạn không?* chắc hẳn rất nhiều mẹ ở đây đã từng nhìn thấy câu hỏi này và ngậm ngùi cho câu trả lời của mình, em cũng thế?
Những tháng gần sinh cũng là lúc em đánh mất chồng mình vào tay một "kẻ khác"- Giấc Ngủ.
Có con , người làm mẹ mất ngủ là chuyện bình thường nhưng với em dường như là hơi quá. Gà con nhà em rất ngoan chỉ khó khăn giấc ngủ, những tháng đầu sơ sinh dù ngày hay đêm em vẫn bế để con tròn giấc 5-6 tiếng trên tay là chuyện thường. Thời gian kéo dài em gần như kiệt sức, mẹ ruột em cũng héo hon theo khi trông đêm tiếp em, mẹ bệnh cao huyết áp nữa. Và lúc ấy chồng em đã ở đâu, xin thưa là đang ngủ các mẹ ạ.
Vợ chồng mới cưới, em có thai trong tháng, sinh con trong năm , chồng em lại gần 30 mới làm cha ( quê em thế là trễ rồi) nhẽ ra gia đình phải hạnh phúc hơn nhưng vợ chồng thì y như rằng cưới lâu năm nên thiếu lửa. Có những ngày chồng ban ngày đi làm đêm về ngủ nên cả hai chả nói với nhau câu nào, tình cảm ngày một nhạt phai. Chắc hẳn đến đây, không ít mẹ đã kết tội chồng em vô tâm, biếng nhác. Không ạ, chồng em siêng năng lắm và đặc biệt yêu thương vợ con vô bờ bến, nhưng chính bản thân chồng em cũng không hiểu sao lúc nào cũng buồn ngủ .
Có khoảng thời gian em gần như bị trầm cảm, không biết bao nhiêu lần em ngồi một mình trong đêm mà khóc, cô đơn ngay chính trong căn phòng có chồng trong đấy. Vào những đêm con thì vẫn quấy khóc mà quay sang chồng mình đã ngủ từ lâu, haha, em không thể diễn tả nỗi cảm giác lúc đấy.
Em đã từng nói với chồng, trong mơ chồng gặp nàng tiên xinh đẹp lắm à, thế nàng tiên ấy có hi sinh 10 năm tuổi thanh xuân đẹp nhất của người con gái để chờ chồng không, có mang nặng đẻ đau để sinh con cho chồng không, có chịu nghèo khó cùng chồng không, có chịu thiệt thòi để kẻ khác xem thường chỉ để bên chồng không.
Có lẽ em đã nghĩ thông , tất cả vì gà con, em không cần nghĩ nhiều như thế. Đến nay chồng em vẫn có " giấc ngủ tồi tàn " nhưng cải thiện chút ít, dẫu nhiều đêm , mồm chồng thì bảo " vợ ngủ đi để chồng trông con cho" và ngay sau câu nói ấy là tiếng ngáy o o của chồng, em tự dặn mình "thôi, chồng cũng cố gắng lắm rồi ". Không thể chỉ vì chồng mê ham ngủ mà bỏ nhau được, không đáng. Vì con nữa, nên trong thời gian chờ chồng em "bỏ được nàng tiên trong mộng" thì em chỉ biết cố gắng cười trừ cho qua mà thôi "sống chung với lũ".
Hằng ngày nhìn con khôn lớn là niềm vui của em rồi. Không biết có mẹ nào cùng cảnh ngộ với em không?