Chào con! Gủi tới con trong tương lai nếu một mai con đọc được bài viết này con sẽ biết tại sao con lại được ra đời.Không giống như những đứa trẻ khác con được ra đời trong sự ép buộc mà người con..
Xem Thêm
Chào con! Gủi tới con trong tương lai nếu một mai con đọc được bài viết này con sẽ biết tại sao con lại được ra đời.Không giống như những đứa trẻ khác con được ra đời trong sự ép buộc mà người con mang ơn nhất chính là bà ngoại. 18 tuổi đầu vừa ra trường là cái tuổi vui chơi mẹ cũng như bao người khác Hihi mẹ cũng hơi hư 1 tí ấy mai sau đừng giống mẹ nhá.Công việc đầu tiên mẹ làm là ở dưới tàu du lịch ấy, mẹ làm phục vụ bàn còn bố làm bếp. Lạ thay, mẹ thì không biết bố là thằng bake nào mag mẹ cũng không quan tâm nói cho con tự hào tí là lúc ấy mẹ cũng đầy người thích nhé. Ấy thế mà bố cũng bị mẹ hút hồn ấy thấy bố kể lại thế chứ mẹ có biết bố đâu.Ngày ấy mẹ lăng nhăng bố gét lắm thích mà k ra mặt đâu con đi nói xấu mẹ bảo loại mẹ không bao giờ lấy nhé. Rồi bố k làm ở đấy bố chuyển sang lĩnh vực khác. Đến cuối năm ngày đi liên hoan không hiểu sao mặt bố lại có ở đấy mẹ thì cứ tới với uống như nhà thiếu rượu ấy. Bố con cũng cơ hội lắm bảo mọi người đưa mẹ về tàu ma bố có đưa về tàu đâu bố đưa mẹ thẳng vào nhà nghỉ ấy. Tháng sau thế là 2 vạch nhé mẹ choáng mẹ nghỉ làm khóc 2 ngày thông rồi mẹ bảo bố, bố thản nhiên lắm bố bảo cưới. Đấy có điên không con mẹ có biết bố là thằng nào đâu đã yêu đương gì đâu mà cứoi. Thế nhé tạm biệt con mẹ nghĩ luôn tới phương án ấy. Bố biết bố cảm bố xin mẹ, bố sẽ chịu trách nhiệm blap....Không nhé mẹ cũng đâu có ngu một lần nữa một mh mẹ tới bệnh viện. Buồn cười thật bố biết bố lôi xềnh xệch về kiểu như mẹ giống con ác thú lắm. Rồi lần đầu tiên về nhà bố chơi gặp ông bà nội.. xảy ra nhiều chuyện lắm con ạ trong đầu mẹ vẫn nhất mực bỏ con thôi. Bà ngoại thì ngày nào cũng gọi kiểu làm xa nhà ấy nên ngày nào cũng phải kiểm tra xem con còn sống không ấy :))). Bà giỏi lắm mẹ giấu thế mà bà vẫn moi ra bà cấm, cấm nhá cấm tuyệt đối bỏ thế là mẹ ngậm ngùi làm theo. Hồi ấy khổ nhất bà ngoại ấy, ông ngoại bây giờ sống theo kiểu hồi xưa ấy biết mẹ thế vứt hết đồ đạc đuổi mẹ đi k nhận con nữa. Bà ngoại thì cứ khóc xin ông rồi nhờ người này người kia nói giúp. Mẹ thì sợ quá trốn có dám về đâu một mình bà ngoại gánh hết. Cuối cùng chuyện cũng đã vậy ông cũng dành cho mẹ cưới không phải vì ông cổ hủ đâu vì cả ông thương mẹ nhất chiều mẹ nhất từ bé ấy kiểu con gái diệu ấy mà ông thì gét nhất lấy chồng xa coi như mất con .... còn dài lắm nhưng thôi sau này bài viết này mà nổi tiếng con hỏi thêm mẹ sẽ kể thêm nữa. Đám cưới không vui được diễn ra nhé và mẹ bắt buộc bị nghỉ việc vì làm ở đấy biển nguy hiểm lại mấy ngày mới vào bờ. Tâm trạng mẹ càng ngày càng tiêu cực cho đến khi bố chơi mẹ một cố cay cú. Bố đánh bạc con ạ, nợ hơn trăm triệu . Ối dồi ôi xét đánh ngang tai... mẹ thì có đi làm đâu nên càng quẫn hơi. Nhiều chuyện xảy ra lắm bố mẹ cãi nhau bố nhé bố ấy không phải mẹ đâu đòi li dị bằng được. Mẹ tức quá về bà ngoại ở. Hai bên khuyên ngăn mãi mẹ thì nhất quyết không xong cuối cùng bố nghĩ thế nào ấy lên xl mẹ rồi đón mẹ ra chỗ bố ở. Mẹ o ngoài ấy một tháng thời gian ấy là thời gian mẹ bắt đầu yêu bố ấy Vag cũng thấy hạnh phúc phết Hihi. Đến ngày đẻ mẹ phải về thì bực thay mẹ đi khám mẹ phải nhập viện trước vì con có vấn đề vào viện đẻ theo dõi. Ngày qua ngày cũng tới cái ngày dự sinh mẹ đau bụng con a. Đau hai ngày liền mà vẫn mở 2 phân thế là người ta cho mẹ uống thuốc kích đẻ. Lúc sau mở được 6 phân rồi thì mẹ vỡ nước ối. ÔI định mệnh nước ối bẩn thế là mẹ ăn ngay quả mổ vừa combo đau đe lẫn đau mổ. May thay có bà ngoại nhé chăm mẹ từ đầu đến cuôi mẹ thấy yêu bà thương bà kinh khủng. Chưa hết con ạ. Mẹ không có sữa nó mới khổ chứ con lại háu ăn mỗi lần pha không kịp là con tím mặt. Những lúc ấy bà dỗ mãi mới nín mẹ thì tức điên lên vừa đau vừa bực vì không có sữa. Bà tìm mọi loại thuốc đu thứ lá các món ăn mag không ăn thua nhá. Mẹ ít sữa nên con lại càng không ti mẹ phải vắt sữa cho con. Ngồi sụn cả xương mà được có tẹo bằg thi thương mẹ cứ khóc mẹ thấy thế cũng khóc nhưg và cấm không cho mẹ khóc sợ bị thế nào ấy mẹ không nhớ rõ.