Tài khoản

Các mẹ à, em đang có cảm giác như mình trở thành một người thừa trong gia đình

Minh Lâm 5 năm trước 10 bình luận


Dẫu biết sinh con là niềm hạnh phúc vô bờ bến của người phụ nữ nhưng điều đó cũng làm em tủi thân và cô đơn. Sau khi sinh bé thứ hai em có cảm giác như mình thành người thừa trong gia đình.

Lúc mới mang thai, em được chồng và bố mẹ yêu chiều lắm. Mọi việc trong gia đình đều không đến tay, em chỉ việc lo cho “bé cưng” trong bụng thôi. Chồng em được cái quan tâm vợ lắm, chăm từng li từng tí. Một người chẳng biết nấu ăn gì mà khi em mang bầu còn học để nấu những món bổ nhất cho em ăn. Hồi ốm nghén, thèm ăn gì anh cũng đi mua không kể giờ giấc hay đường xá xa xôi. Em nhớ có lần em thèm gà tần đến độ không ngủ được. Chồng em thấy vợ cứ bứt rứt không ngủ được thì quay sang hỏi. Vừa biết em khó ngủ do thèm ăn, tự nhiên ông ý đứng dậy mặc quần áo và bảo em chờ. Một tiếng sau thấy chồng về trên tay cầm một bát gà tần còn nóng hổi bảo em ngồi dậy ăn. Lúc đó mới biết thì ra sợ vợ mất ngủ cả đêm vì đói nên lo lắng dậy đi mua ngay, lặn lội khắp nơi để tìm mua bằng được. Các mẹ bảo có thương không cơ chứ, nhưng em hạnh phúc vô cùng khi được chồng quan tâm. Có phải quan tâm mỗi ăn uống đâu ạ, chồng em hôm nào cũng dành thời gian đi dạo với em để tinh thần em được thoải mái và lúc đi đẻ cho dễ.



Từ đợt biết em mang bầu, mẹ chồng cũng không còn tỏ vẻ khó chịu nữa. Hôm nào cũng hấp cá chép cho em ăn rồi còn tâm sự cùng nữa chứ. Em cứ định lau dọn nhà cửa thì bà lại đuổi lên phòng rồi bảo mẹ làm được, không phải lo lắng gì cả yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thai đi. Thỉnh thoảng bà còn đi mua mấy cuốn sách chăm con cho em đọc. Mấy chị hàng xóm nhìn gia đình nhà em yêu thương nhau vậy cứ tấm tắc khen lên khen xuống. 

Hạnh phúc lắm các mẹ à! Sau hơn 9 tháng, em đã sinh được một bé trai bụ bẫm, nặng 3,0 kg khiến cả nhà em ai cũng vui, hạnh phúc cứ ngỡ được nhân đôi. Thế nhưng, khi “bé cưng” ra đời cũng là lúc cuộc sống tràn ngập hạnh phúc của em dần dập tắt. Chỉ vừa sinh xong, cả nhà không còn quan tâm gì đến em nữa, mọi sự chú ý chỉ dành cho “bé cưng”. Không phải em ghen với con nhưng từ một người đang được yêu chiều mà giờ thành một người vô hình trong gia đình. Cứ ngỡ con được quan tâm thì bản thân cũng được an ủi phần nào nhưng mọi thứ cũng chỉ nhất thời. Chồng em thì mải mê ăn mừng, nhậu nhẹt với bạn bè vì có con trai. Mẹ chồng thì tất bật cúng lễ cho cháu trai khỏe mạnh. Bỗng chốc trong viện chỉ còn hai mẹ con em. Thi thoảng thì có bà ngoại vào đưa cơm rồi mang quần áo về giặt.

Mấy bữa ở viện tủi thân là thế. Về nhà cũng đâu có khá gì hơn ạ. Chồng thì bận bịu công việc không còn chăm sóc từng chút như hồi mới mang bầu nữa. Nhiều lúc “bé cưng” khóc đêm đến mức em phát cáu và nhờ chồng đi pha sữa cho con thì nhận được cái nhìn khó chịu từ chồng vì không biết dỗ cho con nín, suốt ngày để con gào khóc phá giấc ngủ. Chồng em thì cứ đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về, hai mẹ con em cứ lủi thủi ôm nhau trong sự vắng vẻ, cô đơn và tràn ngập sự thất vọng. 



Mẹ chồng em suốt ngày chỉ quan tâm đến “bé cưng”. Cháu bà mà sao mà không quan tâm cho được. Nhưng sự quan tâm đó không còn cho cô con dâu của bà nữa rồi. Những món ăn mẹ chồng nấu cho em chỉ là để “lợi sữa”, tốt cho đường tiêu hóa của “bé cưng” thôi mà chẳng để ý đến việc những món đó em có ăn được hay không. Nhiều lúc em chăm con theo cách khoa học thì lại cản không cho em chăm như vậy, nhất quyết phải theo cách của bà. Cũng vì điều đó mà nhiều lần mẹ chồng nàng dâu xung đột, không thèm nhìn mặt nhau và thậm chí bà còn không cho “bé cưng” ở cạnh em.

Nhiều đêm em nằm khóc vì sự cô đơn, tủi thân. Từ một người được yêu chiều mà bỗng bị cho “ra rìa”. Các mẹ cho em một vài lời khuyên với, nếu cứ thế này chắc em bị trầm cảm mất.


Theo Bibabo.vn
Xem thêm